Giọng nói kia vừa vang lên giữa trời đất, rất nhiều bóng người đều nhìn về phía bầu trời.
Trong mưa to gió lớn, dông tố đan xen.
Một cung điện bay vút trên không tới đây.
Trên cầu thang ở trước cung điện kia có một bóng người mặc một bộ áo trắng không nhuốm bụi trần, đang đứng chắp tay đứng vững ở nơi đó.
Cứ như bất kỳ mưa gió nào trên thế gian này đều không thể ngăn cản bóng người kia vậy.
Giờ phút này, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía đó.
Tần Ninh, đến rồi! Người kia mặc một bộ áo trắng đứng phía trước Nguyên Hoàng cung, mưa to đầy trời kia lại không có cách nào chạm vào bên ngoài quần áo của hắn.
Sáu người là Tiên Nhân phu nhân, Diệp Viên Viên, Cốc Tân Nguyệt, Thạch Cảm Đương, Lý Nhàn Ngư, Giang Bạch đứng vững ở bên trái.
Lý tiên sinh nhìn thấy thanh niên áo trắng kia thì nhíu mày lại.
Lúc này ánh mắt của tộc trưởng Luyện Thiên cũng rơi xuống trên người thanh niên áo trắng, lại lộ ra vẻ mặt không hiểu.
“Ngươi là cái thá gì?
“Bản vương...”, “Ngươi là cái thá gì?”
Giờ phút này Dương Thanh Vân lại lên tiếng đầu tiên, ông ta mở miệng quát: “Lão già, giờ chết của ngươi đã đến rồi!”
Bóng người Dương Thanh Vân lóe lên, đi đến trước mặt Tần Ninh.
“Sư phụ!”
“Thanh Vân...”, Tần Ninh đưa mắt nhìn về phía Dương Thanh Vân, ngập ngừng nói.
Từ lúc khôi phục ký ức đến nay, đây là lần đầu tiên Tần Ninh cảm thấy khó xử như thế.
Có một số việc, thật sự không có cách nào mở miệng nói ra.
“Phu quân...”, Tiên Nhân phu nhân đỏ bừng cả mắt, nhìn về phía Dương Thanh Vân.
“Sao vậy?”
Dương Thanh Vân có vẻ mặt thật thà, bên dưới bề ngoài tuấn lãng là mấy phần ngây ngô.
Ở trước mặt Tần Ninh, ông ta chính là đồ đệ.
Nếu bàn về tuổi tác, Tần Ninh còn nhiều tuổi hơn cả ông ta.
Hơn nữa Tần Ninh đã từng nói với ông ta rằng thế giới và trời đất càng rộng lớn, Tần Ninh sống được mấy trăm vạn năm mới gọi là lâu.
Dù sao ở trước mặt Tần Ninh, ông ta luôn luôn có dáng vẻ này.
Không phải Vân Vương uy nghiêm hiển hách.
Không phải chủ nhân của Thanh Ninh các - bá chủ một phương.
Cũng không phải là phu quân, phụ thân gì cả, mà chỉ là một đồ đệ.
“Các ngươi lo lắng cho vết thương thế ta ư?”
Dương Thanh Vân ngây ngô cười nói: “Chút tổn thương ấy chưa tính là gì, tuy Lý tiên sinh kia rất lợi hại, thế nhưng ta cũng không kém”.
“Sư phụ ngươi yên tâm đi, người đến đúng lúc lắm, Lý tiên sinh kia để con đối phó, Luyện Thiên tộc trưởng để người đối phó”.
“Hai sư đồ chúng ta sẽ kề vai chiến đấu, chém giết thoải mái”.
Lúc này Dương Thanh Vân cực kỳ hăng hái.
Cùng lúc đó, Sở Mộng Lâm, Sở Thanh Phong và bốn vị phó các chủ, Vương Thông, Vương Lãng cũng nhích lại gần.
Tiếp theo, Thiên Thanh Phong, Diệp Thiên Nam, cùng với lão tổ Bạch Uyên, Thái Sơ Phong, Thánh Thiên Tuyệt, Hiên Viên Đại Hùng, mấy vị Vương giả chủ nhân Tinh Túc cũng đến gần.
Tộc trưởng Luyện Thiên dẫn theo bảy vị tế tự Vương giả tụ tập cùng một chỗ.
Bởi vì sự xuất hiện Tần Ninh mà ba bên đã dừng tay lại.
Dương Thanh Vân nhìn ra xung quanh, cười ha ha nói: “Lũ khốn kia, giờ chết của các ngươi đã đến rồi!”
Tiếng quát này truyền ra ngàn dặm.
Thậm chí vì thế mà mưa to gió lớn còn hơi dừng lại.
“Dương Thanh Vân!”