Phong Thần Châu

Chương 3659




 

“Nhiều năm không gặp!”  

 

“Đúng vậy!”  

 

Lý Nhất Phong nhìn về phía Tần Ninh, giọng nói không còn u ám, mà là mang theo mấy phần trong sáng.  

 

“Tám vạn một ngàn ba trăm bảy mươi tư năm!”  

 

Lý Nhất Phong từ từ nói.  

 

Lời vừa dứt, giữa trời đất, ngoại trừ sấm chớp và cuồng phong bão táp thì không còn một tia âm thanh nào.  

 

Cùng lúc đó.  

 

Trên vùng đất ngoài ngàn dặm Thanh Ninh các, ba thân ảnh đứng yên trong mưa lớn.  

 

Hai người một trái một phải kia chính là Ninh Vương Thiên Tử Ninh và Hoàn Vương Địa Hoàn mới trở về từ Thiên Ngoại Tiên.  

 

“Các chủ…”, Thiên Tử Ninh cung kính nói: “Lý Nhất Phong kia thật sự không thành vấn đề sao?”  

 

“Năm đó Lý Nhất Phong cùng với Tần Ninh quan hệ khăng khít, tình như cha con, thầy trò tri kỷ!”  

 

“Nếu Lý Nhất Phong đổi ý, lần này Thiên Đế các chúng ta…”  

 

“Không sao!”, Đế Lâm Thiên đứng trên cùng mặc bộ hắc bào bao phủ toàn thân, giọng nói có chút khàn khàn, lẩm bẩm nói: “Lý Nhất Phong sẽ không trở mặt!”  

 

Nghe thấy lời này, Địa Hoàn cũng không hiểu nói: “Thật khó tưởng tượng tại sao Lý Nhất Phong lại đối phó với Tần Ninh?”  

 

Dù sao người đời đều biết.  

 

U Vương và Phong Vương từng được người ta gọi là U Phong, giống như trong đêm tối u ám, đường phong diệp kia quanh quẩn một chỗ.  

 

Quan hệ giữa hai người này tốt vô cùng.  

 

Đế Lâm Thiên cười một tiếng.  

 

“Thật ra thì không khó tưởng tượng, chỉ có điều các ngươi đều bị lừa gạt mà thôi!”  


 

Nghe thấy lời này, hai người đều kiên nhẫn lắng nghe.  

 

“Năm đó ta dẫn người vây giết Lý Nhất Phong, Lý Nhất Phong dõi mắt nhìn, không ai có thể cứu hắn!”  

 

“Hắn rơi vào chỗ chết, người được nghĩ đến sẽ là ai? Đương nhiên là U Vương!”  

 

“Mà U Vương khi đó cũng không ở đại lục Vạn Thiên”.  

 

“Kế cận chỗ chết, không ai hỏi han, người yêu nhất cũng có thể thành người hận nhất!”  

 

“Con người chính là kỳ lạ, yêu cực hạn dần dần biến chất thì trở thành hận cực hạn!”  

 

Nghe thấy lời này, Thiên Tử Ninh không nhịn được nói: “Ta thấy chưa chắc… Mấy người Dương Thanh Vân, Tiên Hàm và Thạch Cảm Đương đều chờ đợi trước sau như một từ đầu đến cuối, chưa từng thay đổi”.  

 

“Lý Nhất Phong cũng không phải là bọn họ!”  

 

Đế Lâm Thiên lại nói: “Vừa nãy ta cũng nói rồi, hắn và Tần Ninh tri kỷ như thầy trò cha con…”  

 


“Nhưng đám người Dương Thanh Vân và Tiên Hàm đối đãi với Tần Ninh luôn giống như thầy trò cha con, nhiều hơn một phần trái tim tri kỷ thì nhiều hơn mùi vị khác”.  

 

“Ít đi một phần kính sợ, lòng người liền thay đổi!”  

 

Thiên Tử Ninh và Địa Hoàn gật đầu.  

 

“Lý gia kia những năm nay luôn chạy trốn, Lý Nhất Phong này lại tận mắt nhìn huyết mạch của mình bị người ta ép chết, không nhúng tay chút nào thì thật là kẻ ác…”  

 

“Ngươi lại sai rồi!”, Đế Lâm Thiên cười ha ha nói: “Lý Nhất Phong hắn ta căn bản không quan tâm huyết mạch của mình, thứ hắn ta quan tâm hơn chính là Tần Ninh”.  

 

“Nhưng trận chiến hôm nay ngược lại khiến bổn vương khá có hứng thú, Tần Ninh... Lý Nhất Phong... ai sống ai chết đúng là ta thật muốn nhìn xem, đáng tiếc còn có chuyện quan trọng phải làm!”  

 

“Lần này chỉ e là Tần Ninh kinh ngạc!”  

 

Thiên Tử Ninh cười nói.  

 

“Nào chỉ là thua thiệt, phỏng đoán sẽ nổi điên đấy…”, Địa Hoàn cũng khẽ mỉm cười nói.  

 

Đế Lâm Thiên chắp hai tay phía sau, lẩm bẩm nói: “Đây chỉ là đả kích thứ nhất của Tần Ninh thôi, đả kích đặc sắc hơn ta sẽ để cho hắn nhìn thấy!”  

 

“Đến lúc đó đoán chừng hắn sẽ thật sự phát điên!”  

 

“Bây giờ chúng ta nên đi chuẩn bị đả kích thứ hai!”  

 

“Dạ!”  

 

“Dạ!”  

 

Ba thân ảnh dần dần tiêu tán.  

 

Lúc này trong Thanh Ninh các.  

 


Nước mưa kia hòa lẫn máu, nhuộm đồ trắng của Tần Ninh thành màu máu.  

 

Tần Ninh cứ như vậy để mặc cho nước mưa gội rửa, không nói một lời.  

“Lý tiên sinh cũng tốt, Lý Nhất Phong cũng được, bổn tọa cũng không phải là đến xem các ngươi nói chuyện trời đất!”