Phong Thần Châu

Chương 3669




               Một câu rơi xuống, Dương Thanh Vân nháy mắt giết ra.  

             Ngay tiếp theo đó, sáu tên tế tự còn lại cũng trở thành mục tiêu công kích của Dương Thanh Vân.  

             Trưởng tộc Luyện Thiên giờ phút này giận dữ không nguôi.  

             Thiên Vương! Biển linh thức mười vạn mét.  

             Rất mạnh!  

             Thế nhưng lần này hắn ta dẫn đầu Luyện Ngục Ma giết ra, hắn ta nhất định phải liều chết đánh cược một lần!  

             Oanh...  

             Trong nháy mắt, Dương Thanh Vân cầm một thanh vương kiếm lóe ra ánh kiếm vạn trượng xông thẳng tới chân trời.  

             Bên ngoài thân thể hắn ta là một lớp khải giáp lóe ra đường vân màu xanh.  

             Vương kiếm!  

             Vương khải!  

             Thạch Cảm Đương thấy cảnh này, không khỏi hâm mộ nói: "Vương kiếm và Vương khải do sư phụ tự tay chế tạo, Dương Thanh Vân này đúng là có phúc quá đi mất..."  

             Oanh...  

             Đột nhiên, giao chiến mở ra.  

             Trưởng tộc Luyện Thiên bao trùm hỏa diễm toàn thân, làn da mặt ngoài thân thể giống như đá hỏa lân thạch,bao trùm toàn thân, biến thành khải giáp.  

             Trận chiến của Thiên Vương!  

             Không ai biết trưởng tộc Luyện Thiên đã có thực lực Thiên Vương hay chưa.  

             Thế nhưng là, vẻn vẹn là phần khí thế này, nói là Thiên Vương cũng không quá đáng.  

             Cùng lúc đó, Tần Ninh cùng Lý Nhất Phong đứng vững trên không trung.  

             Chỉ nguyên khí thế của Vãng Sinh Đồng vẫn dữ dội như cũ, làm cho người ta không dám đến gần.  

             Dương Thanh Vân xuất quan, biển linh thức được chữa trị, thành tựu Thiên Vương.  

             Ánh mắt Lý Nhất Phong mang theo vài phần phức tạp.  

             Chỉ là, khi nhìn về phía Tần Ninh, sắc mặt phức tạp đó cuối cùng lại là trở nên kiên định.  

             Giết Tần Ninh.  

             Là chuyện chắc chắn.  

             Đoạt thiên mệnh.  

             Không thể thay đổi!  

             Giờ khắc này, ánh mắt Lý Nhất Phong trở nên lạnh lùng.  

             "Ngươi vẫn còn ngoan cố sao?"  

             Lời nói của Tần Ninh dần dần vang lên.  

             "Chuyện cho tới bây giờ, nói những lời nhảm nhí này còn có ý nghĩa gì nữa?"  

             Lý Nhất Phong hừ một tiếng, sắc mặt bất thiện.  

             "Nói nhảm à..."  

             Tần Ninh nhìn Dương Thanh Vân cùng Luyện Thiên giao chiến, lắc đầu.  

             "Vân nhi mất con, mất cháu, nó đau lòng, ta cũng sẽ thương tâm".  

             "Người vứt bỏ ta, hôm qua không còn nữa".  

             "Người làm loạn tâm trí của ta, hôm nay... lại càng không nên xuất hiện..."  

             "Ngươi có thể giết ta không? Tần Ninh!"  

             Lý Nhất Phong nói với giọng khinh miệt.  

             "Ngươi không ngăn cản nổi sự mạnh mẽ của Vãng Sinh Đồng đâu!"  

             "Ngăn cản?"  

             Tần Ninh cười.  

             "Ta... sao phải ngăn cản chứ?"  

             "Ta có thể khiến cho Vãng Sinh Đồng tản mát ra ánh sáng vạn trượng, khiến cho võ giả của đại lục Vạn Thiên phải kiêng kị".  

             "Vậy ta cũng có thể tiêu diệt nó, khiến cho Vãng Sinh Đồng trở thành lịch sử".  

             "À, không đúng".  

             Tần Ninh nhìn Lý Nhàn Ngư ở bên dưới và nói: "Nhàn Ngư là đồ nhi của ta, tuy là con cháu của ngươi, nhưng ta tin tưởng nó sẽ thân thiết với ta hơn ngươi nhiều".  

             "Giết ngươi cũng không sao, ta có thể lại tạo nên một Vãng Sinh Đồng siêu mạnh khác nữa".  

             "Ngươi nằm mơ đi!"  

             "Thật sao?"  

             Tần Ninh cười nói.  

             "Lý Nhất Phong, trong lòng ta ngươi đã là lịch sử, thế nhưng với đoạn lịch sử đó, ta chỉ là nhớ lại, là tự trách".  

             "Ngươi xuất hiện lại khiến cho ta kết thúc đoạn lịch sử kia, ta không còn nhớ lại, không còn tự trách nữa!"  

             "Mà giết ngươi... Ta sẽ càng không tự trách!"  

             Trong lòng Lý Nhất Phong dần dần loạn cả lên.  

             "Nói hươu nói vượn, ta sẽ giết ngươi để chấm dứt tất cả".  

             Lý Nhất Phong giờ phút này hoàn toàn tức giận.  

             Toàn thân đằng đằng sát khí, từng luồng khí tức, nở rộ ra.  

             Giờ khắc này, Lý Nhất Phong tạo cho người ta một cảm giác mạnh mẽ và uy mãnh đến cực hạn.  

             Hai con ngươi chín câu ngọc hai con lúc này phóng ra vô số ánh mắt, phóng xạ giữa thiên địa.  

             "Chết đi!"  

             Lý Nhất Phong quát khẽ một tiếng, cặp mắt kia trong nháy mắt bộc phát ra hai ánh sáng đỏ như máu rồi hóa thành mũi tên xông thẳng tới Tần Ninh.  

             Khi mũi tên kia xuất hiện, hai mắt của Lý Nhất Phong thậm chí còn chảy ra máu tươi.  

             Hiển nhiên là mũi tên này khiến hắn ta phải chịu tác dụng phụ cực lớn.  

             Uy lực càng làm cho lòng người sợ hãi.  

             Chỉ là, thấy cảnh này thì Tần Ninh lại tỏ ra vô cùng bình thản.  

             "Vãng Sinh Đồng, đoạn vãng sinh".  

             "Để ta chém đứt vãng sinh* của ngươi. Ta có tư cách này!" (Vãng sinh cũng có nghĩa là đời sau)  

             Nói xong, Tần Ninh nhẹ nhàng điểm ngón tay.  

             Mà ngay trước lúc hắn điểm ngón tay, hư không giống như sóng nước dập dờn tại chỗ.  

             Khi sóng nước nhộn nhạo lên.  

             Giữa hư không xuất hiện một đôi mắt.  

             Chỉ là đôi mắt kia lại ngơ ngác, không có ánh sáng.  

             Mà ở hai bên đôi mắt cũng có chín đạo câu ngọc.  

             Nhưng không phải là màu đen, mà là… màu máu!  

             Tần Ninh nhìn hai mũi tên lao nhanh tới, ánh mắt nhìn về phía Lý Nhất Phong.  

             "Ngươi có biết ta đã giúp ngươi mở ra chín phong ấn như thế nào không?"  

             "Vãng Sinh Đồng quá mức bá đạo, phát huy đến cực hạn đúng là hủy thiên diệt địa".  

             "Cho nên quy tắc thiên địa trói buộc người có Vãng Sinh Đồng từ khi sinh ra đến lúc chết đi, trói buộc sức mạnh của song đồng”.  

             "Mỗi lần giúp ngươi mở mắt ra, trên thực tế đều là ta làm ra một đôi mắt giả để đánh lừa thiên địa, giúp mở ra cấm chế của ngươi".  

             "Lâu dần, mắt giả bị thiên địa để mắt tới, mắt thật của ngươi cũng sẽ bị liên lụy cùng một chỗ".  

             "Cho nên, nếu ta tiêu diệt con mắt giả này, Vãng Sinh Đồng của ngươi cũng sẽ xong đời..."  

             Nghe đến lời này, Lý Nhất Phong chế nhạo không thôi.  

             "Nói hươu nói vượn!"  

             "Vãng Sinh Đồng là thiên địa ban tặng, thiên địa sắc phong. Ngươi chỉ là phàm trần, sao sao có thể... lừa gạt thiên địa được!"  

             "Ta nói có thể là có thể!"  

             Tần Ninh nhẹ nhàng giãn ngón tay ra.  

             "Nhất Phong, xin chào..."  

             "Nhất Phong, tạm biệt..."  

             Dần dần, ngón tay Tần Ninh nắm chặt hai con mắt đỏ ngòm kia.  

             Phốc phốc...  

             Ánh máu nổ tung.  

             Hai con mắt lúc này nổ ầm ầm.  

             "Aaaaa..."  

             Sau một khắc, giữa thiên địa vang lên một tiếng kêu thảm thiết.  

             Ầm ầm...  

             Sấm sét vang dội.  

             Hai ánh máu tràn ngập thiên địa.  

             Lý Nhất Phong cuộn người giữa không trung, hai tay che lại hai mắt của bản thân. Tiếng kêu đau đớn làm người sợ hãi.  

             Vãng Sinh Đồng bị hủy rồi sao?  

             Giờ khắc này, Lý Nhàn Ngư chỉ cảm thấy hai mắt có chút nhói nhói, máu tươi chảy ra.  

             Chuyện gì xảy ra vậy?  

             Tần Ninh nhìn Lý Nhất Phong, ánh mắt bình tĩnh.  

             "Người vứt bỏ ta, không thể giữ lại, người làm loạn tâm trí ta cũng không thể sống!"  

             Độ Sinh Vương Kiếm lúc này chém ra.  

             Một ánh kiếm xuyên qua hư không, tấn công Lý Nhất Phong.  

             Khanh...  

             Lý Nhất Phong hai tay ngăn lại trước người, chống lại kiếm ấn, thế nhưng thân thể lại là như bị sét đánh, phun ra một ngụm máu tươi.  

             "Kiếm thứ hai".  

             Soạt...  

             Kiếm ấn lần nữa giết ra, Lý Nhất Phong dùng hai tay lần nữa đón đỡ, phập một tiếng, máu tươi chảy xuôi.  

             "Kiếm thứ ba..."  

             Soạt...  

             Kiếm lần nữa giết ra, hai tay của Lý Nhất Phong giờ phút này đã không thể giơ lên.  

             Vết kiếm kia xuyên qua cơ thể Lý Nhất Phong, cắt đứt sinh mạng của hắn ta.  

             Thiên địa tại lúc này sấm chớp đùng đùng, không chỉ ở trong Vương trận này mà còn ở toàn bộ đại lục Vạn Thiên.  

             Một Vương Giả đỉnh cao chết.  

             Thiên địa khóc cùng.  


             Kết quả là bắt đầu rời đi, du đãng quanh đại lục Vạn Thiên.  

             Năm đó, ở đại lục Thương Lan, hắn gặp Lý Nhất Phong - một đứa trẻ năm, sáu tuổi, gầy yếu không chịu nổi, bị người ta bắt nạt.  

             Thế nhưng Lý Nhất Phong lúc đó không chịu khuất phục, cầm gậy gỗ làm kiếm, đánh lại đám trẻ con lớn hơn mình mấy tuổi...