Phong Thần Châu

Chương 3677




               “Không sai, ở đại lục Đông Thiên!”  

             Ánh mắt Tần Ninh bình tĩnh nhìn bốn phía.  

             “Là nơi nào?”  

             Tiên Hàm không nhịn được nói.  

             “Một trong lục đại bá chủ, một trong hai thế lực đứng đầu đại lục Đông Thiên… Ngự Hư tông!”  

             Giọng điệu Tần Ninh mang vẻ uy nghiêm.  

             Nghe thấy lời này, Tiên Hàm liền sửng sốt.  

             Tần Ninh nói giết đến cửa là giết đến trước cửa Ngự Hư tông?  

             “Ca, hay là đừng đi, ngộ nhỡ nhầm…”, Tiên Hàm ho khan một cái nói: “Vậy có phải ngượng ngùng hơn không?”  

             “Không sai đâu”.  

             Tần Ninh nghiêm túc nói: “Nhìn thấy Hư Vương, đương nhiên ta sẽ để ngươi hiểu”.  

             “Hôm nay cứ tạm thời coi vậy!”  

             Hai người chạy tới đại lục Đông Thiên, mặt trời lặn xuống núi, ánh chiều tà cực kỳ không cam lòng, nhưng không thể nghịch chuyển, rơi xuống đường chân trời.  

             Ánh chiều tà như máu! Chiếu xuống thân ảnh Tần Ninh, Tiên Hàm và rùa đá, sau lưng hai người một rùa lưu lại thân ảnh màu đen sâu đậm.  

             Ngự Hư tông! Một trong lục đại thế lực bá chủ đứng đầu đại lục Vạn Thiên.  

             Trên thực tế, địa vị của Ngự Hư tông và Thanh Ninh các rất tương đối.  

             Bốn phe Thiên Ngoại Tiên, Huyền Thiên cung, Thính Tuyết Sơn trang và đạo quán Thái Cực đều tồn tại Thiên Vương trấn giữ.  

             Nhưng Thanh Ninh các và Ngự Hư tông không có.  

             Thanh Ninh các có Vân Vương.  

             Ngư Hư tông có Hư Vương! Hai người này có thể nói dưới Thiên Vương không có đối thủ.  

             Đại lục Vạn Thiên này có không ít Thiên Nhân và Vương Giả cũng đều rất tò mò.  

             Vân Vương và Vũ Vương rốt cuộc ai hơn một bậc.  

             Nhưng cuối cùng không ai biết được.  

             Hai người thân là đứng đầu của hai đại bá chủ, tất nhiên là không thể đánh nhau.  

             Lúc này bên ngoài sơn môn Ngự Hư tông, mười mấy tên đệ tử đứng chờ ở bên ngoài sơn môn.  

             Ngự Hư tông không hề nằm trong thành trì náo nhiệt, mà là nằm ở một dãy nũi.  

             Bốn phía dãy núi từng đại trận phong tỏa trời đất.  

             Hơn nữa có rất nhiều thân ảnh đi đi lại lại, bận rộn ở lầu các trong dãy núi.  

             Toàn bộ Ngự Hư tông rất phồn hoa.  

             Một đệ tử đơn giả vượt qua hơn chục vạn người.  

             Vòng ngoài đến vòng trong lại liên tục mười mấy dặm.   

             Màn đêm buông xuống, từng viên dạ minh châu đặt trên đường ở giữa lầu các và dãy núi, chiếu sáng cả Ngự Hư tông.  

             Cửa sơn môn có mười mấy đệ tử ở hai bên nhìn bóng đêm bên ngoài dãy núi.  

             “Tối nay làm nhiệm vụ, haiz, lại phải khổ cực cả đêm”.  

             Một tên đệ tử than phiền.  

             “Đừng nói nhảm, bị trưởng lão tuần tra đêm nghe được thì không thiếu đòn đâu”.  

             Một tên đệ tử khác lại cười mắng: “Tiểu tử ngươi chú ý chút đi”.  

             “Nói xem có cảm thấy gần đây Vương Giả xuất hiện trên đại lục Vạn Thiên nhiều hơn không?”  

             “Nghe nói các nơi cũng xuất hiện dấu hiệu Vương Giả hoạt động, đại lục Vạn Thiên ngày trước, Vương Giả xuất hiện không quá trăm người, bây giờ lại quá nhiều…”  

             “Ha ha liên quan đếch gì đến chúng ta? Ngươi và ta đều là cảnh giới Vạn Nguyên mà thôi, nghĩ xa như vậy làm gì? Cả đời này của ta suy nghĩ có thể trở thành Thiên Nhân đã trân thành cảm ơn rồi, dù sao ở Ngự Hư tông chúng ta cũng có thể tiêu dao tự tại”.  

             “Điều này cũng đúng, ha ha…”, mấy người trò chuyện vui sướng.  

             Trước dãy núi sáng choang, một thân ảnh lúc này đi ra.  

             Mà sau lưng người đó có một con rùa đá vác một thanh niên, chậm rãi đi theo.  

             “Ai?”  

             Mấy đệ tử lập tức cẩn thận.  

             Tuy nói không ai dám gây sự bên ngoài Ngự Hư tông, nhưng cách đây không lâu vừa có người đại náo một trận ngoài sơn môn Thiên Ngoại Tiên, chuyện này đã truyền ra ngoài.  

             Khó đảm bảo không có ai không mở mang tầm mắt…  

             “Tại hạ Tần Ninh viếng thăm tông chủ Hư Vô Sinh của Ngự Hư tông!”  

             Tần Ninh lúc này mặc bộ đồ trắng bất nhiễm bụi bặm, hai bên màng tai xuất hiện mấy sợi tóc trắng theo gió mà động, dung nhan tuấn tú nho nhã, mang theo một tia dửng dưng.  

             Nghe thấy lời này, mấy tên đệ tử ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, mắt trợn tròn.  

             “Tiểu tử thúi, ngươi tưởng ngươi là ai? Tên tông chủ Ngự Hư tông ta cũng để cho ngươi mở miệng gọi?”  

             “Đúng vậy, mau cút đi, Ngự Hư tông không phải chỗ ngươi có thể gây chuyện”.  

             “Mang tên tàn phế phía sau ngươi cút đi!”  

             Tàn phế! Hai chữ vừa nói ra, tròng mắt Tần Ninh hiện lên một tia ý định giết người, chợt lóe rồi biến mất.  

             Tiên Hàm lúc này không nhịn được nói: “Ca, đệ nói với huynh này, khách khí cũng vô dụng, thủ đoạn phải cứng rắn mới được”.  

             Tần Ninh gật đầu một cái: “Ta biết, chỉ là không muốn lạm sát kẻ vô tội”.  

             “Nhưng mắng ngươi tàn phế thì đáng chết!”  

             Nháy mắt trong cơ thể Tần Ninh, một luồng khí tức chèn ép mạnh mẽ lúc này bùng nổ.  

             Vương Giả nhất phẩm, biển linh thức vạn mét.  

             Đơn giản là hơi thở Vương Giả ngưng tụ trước mắt mấy tên đệ tử, trong nháy mắt không chịu nổi, ngã nhào trên đất, hai tai hai mắt hai lỗ mũi và miệng đều chảy máu.  

             Đây chính là chênh lệch mạnh mẽ của cảnh giới.  


             Tần Ninh bây giờ cho dù đứng ở đây để mấy người chém, mấy người này căn bản không thể khiến hắn bị thương một phần một chút nào.  

             Nhìn về phía mấy người bò lổm ngổm trên đất, Tần Ninh bước chân ra.  

             Mà lúc này mấy người trước sơn môn đã sớm ngây ra.  

             “Báo động, mau báo động!”  

             Lập tức có người hét lên.  

             Nhất thời trước sơn môn, một tràng khói lửa bay lên không.  

             Tần Ninh thấy cảnh này, ánh mắt khẽ nhúc nhích.  

             “Thật là đẹp mắt, nếu là màu máu thì càng đẹp hơn”.  

             Hắn bước vào trong sơn môn Ngự Hư tông.  

             Bốn phía trong nháy mắt có mấy người đàn ông cảnh giới Quy Nhất đánh tới.  

             “Kẻ nào dám to gan xông vào… A…”, chỉ là mấy người kia còn chưa nói hết câu, một tiếng kêu thảm vang lên, bên trong sơn môn mùi máu tươi dần dần khuếch tán ra.  

             “Cảnh giới Quy Nhất cũng đừng đi tìm cái chết!”  

             Tần Ninh nhìn bốn phía, hờ hững nói: “Kẻ cản ta, giết!”  

             Lời vừa dứt, sát khí ngất trời.   

             Một vài đệ tử xung quanh nhất thời tản ra.  

             Vương Giả! Đây chính là Vương Giả đang sống sờ sờ xuất hiện trước mặt bọn họ.  

             Trên đại lục Vạn Thiên, Vương Giả đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi.  

             Cho dù Vương Giả bên trong Ngự Hư tông cực ít xuất hiện, phần lớn đều là trưởng lão cấp bậc Thiên Nhân và tứ đại đường chủ.  

             Vương Giả giống như thần chỉ, cao không thể leo tới.  

             Lúc này một vị Vương Giả lại tới bên ngoài Ngự Hư tông, chuẩn bị đại náo một trận.  

             Soạt soạt soạt… Chính vào lúc này, từng tiếng xé gió vang lên.  

             Mấy chục thân ảnh lúc này xuất hiện.  

             Bốn người cầm đầu kia, một vị Bán Vương, ba vị Thiên Nhân thất bộ đỉnh cấp.  

             “Tần Ninh công tử”.  

             Một người dẫn đầu nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt ngẩn ngơ.  

             “Đường chủ Chu Dịch, lại gặp mặt rồi!”  

             Tần Ninh giọng không thay đổi.  

             Từ biệt ở biển Thiên Ngoại, mọi người lần lượt trở về trong các tông môn, còn chưa đến hai ngày đã lại gặp Tần Ninh.  

             Lúc này trong lòng Chu Dịch nổi lên một dự cảm xấu.  

             Mẹ nó! Đột nhiên sắc mặt Chu Dịch thay đổi kinh hãi.  

             Hôm đó tạm biệt, Tần Ninh mới là Thiên Nhân, bây giờ bước qua mấy cảnh giới, trực tiếp là Vương Giả?  

             Cảnh giới hắn cứ như vậy bay lên sao?  

             Ông ta kẹt ở cảnh giới Bán Vương nhiều năm nay, mãi vẫn không được tấn thăng, Tần Ninh này… đã tấn thăng làm Vương?  

             Người so với người, tức chết người ta.  

             Chỉ là bây giờ cũng không phải thời điểm tương đối.  

             Lời vừa nói ra, khóe mắt Chu Dịch giật giật.  

             Mẹ kiếp! Tâm tình ngươi không tốt muốn giết người phát tiết, giết ai không giết lại tới giết Ngự Hư tông?  

             Ngươi thật sự coi Ngự Hư tông là con nghé còi, trái hồng mềm mặc cho người ta nắn bóp?