Phong Thần Châu

Chương 3681




               Nghe thế, Tần Ninh không nói gì mà chỉ nhìn về phía Doãn Hiên.  

             "Ông coi ta là đồ ngu sao?"  

             "Nếu các ngươi không tới thì để ta lên là được!"  

             Vừa dứt lời, ngay lập tức chín cái phân thân bỗng nhiên tấn công.  

             Doãn Hiên tái mét.  

             Ông ta biết rõ, bây giờ mình không thể rút lui.  

             Nếu giờ ông ta rút lui thì Tần Ninh chắc chắn sẽ lao đến tấn công bốn người còn lại, dù là Lý Hòa hay Hoa Lạc Ngữ cũng như nhau cả thôi, bọn họ không thể nào làm đối thủ của Tần Ninh được.  

             "Bạch Hổ xuất hiện!"  

             "Chu Tước tham chiến!"  

             Trong nháy mắt, hư ảnh của Bạch Hổ và Chu Tước bỗng xuất hiện tấn công Tần Ninh.  

             "Hừ!"  

             Thần sắc Tần Ninh vẫn không mảy may thay đổi.  

             Lúc này, chín phân thân tập hợp, tạo thành một thế trận, bao vây Doãn Hiên.  

             "Giết!"  

             Cùng lúc đó, bốn vị Vương Giả khác cũng nhanh chóng ra tay, tấn công Tần Ninh từ cách đó hàng cây số.  

             Đùng! Từng dòng linh khí ồ ạt phóng ra xung quanh.  

             Sắc mặt của Tần Ninh vẫn không hề thay đổi.  

             "Muốn giết ta ư?"  

             "Doãn Hiên bận chiến đấu với thứ khác rồi, ngày chết của các ngươi đã tới rồi, biết chưa?"  

             "Cung Cửu Linh Tinh Thần, mũi tên Cửu Linh Tinh Thần, mau đến đây!"  

             Trong nháy mắt, cung và tên đã tập hợp lại với nhau.  

             "Chém!"  

             Xoẹt xoẹt... trong chốc lát, bốn mũi tên lao về phía bốn người.  

             Công kích từ xa ư?  

             Nếu đã là công kích từ xa, vậy thì xem đòn tấn công của ai mạnh hơn đi! Tần Ninh lười đôi co với bọn chúng.  

             Lý Hòa tái mét, nhanh chóng ngưng tụ ra linh thức hộ thể.  

             Rầm... mũi tên Tinh Thần lao vun vút tới.  

             Lực lượng tỏa ra dữ dội.  

             Trong ánh mắt Lý Hòa thoáng hiện lên một tia âm u.  

             Nó rất mạnh! Đòn công kích của Tần Ninh không thể dùng cảnh giới Vương Giả nhất phẩm để đánh giá.  

             "Đỡ được à?"  

             Thấy cảnh đó, Tần Ninh bĩu môi.  

             "Vậy xem lần này đỡ thế nào!"  

             Vù... ngay sau đó, từng tràng âm thanh vù vũ bỗng vang lên.  

             Trong nháy mắt, lấy Tần Ninh làm trung tâm, bất chợt xuất hiện hàng loạt mũi tên.  

             Mũi tên kia dài khoảng chừng mười mét, dày khoảng tầm một cánh tay trẻ con, chúng lóe lên vầng sáng tinh thần.  

             Thế nhưng, chúng không chỉ có bốn mũi tên.  

             Mà là hàng ngàn mũi tên lao tới.  

             Ngay thời khắc này, tất cả mọi người đều ngơ ngác.  

             "Rút lui, mau chạy thôi!"  

             Doãn Hiên ở cách đó không xa giận dữ hét lên.  

             Một mũi tên trong đó e là có đủ sức mạnh để giết chết một vị Thiên Nhân, mà giờ có lên đến hàng ngàn hàng vạn mũi tên, bốn vị Vương giả không thể nào chống đỡ chúng được.  

             Bốn vị Vương Giả thấy thế, sao còn cần lời nhắc nhở của Doãn Hiên nữa chứ, bọn họ đã tản ra từ lâu rồi.  

             "Rút lui à?"  

             "Lui về đâu?"  

             Vút! Ngay sau đó, những mũi tên dày đặc cả bầu trời, chúng phóng vun vút lên trời cao.  

             Từng chiếc mũi tên nhọn hoắc ùn ùn phóng ra xung quanh.  

             Vào giờ phút này, mọi người đều cảm giác được lực lượng dường như đang thoát ra khỏi cơ thể bọn họ, rồi phóng ra ngoài không gian.  

             Đùng! Từng tràng âm thanh thùng thùng bỗng vang lên.  

             Giờ đây, dường như cả trời đất đều quay cuồng, linh khí hỗn loạn, linh thức vặn vẹo.  

             Oanh... trong Ngự Hư tông phát ra một âm thanh đinh tai nhức óc.  

             Không gian tựa như đã bị thứ gì đó xé rách, mặt đất nứt ra.  

             Tiếng nổ vang dội như chấn động cả đất trời.  

             "Không!"  

             Bỗng nhiên vang lên một tiếng gào thét đầy đau thương.  

             Trong nháy mắt, cơ thể của Hoa Lạc Ngữ đã bị một mũi tên xuyên thủng.  

             Khi mũi tên đi xuyên qua thân thể Hoa Lạc Ngữ, từng luồng lực lượng cũng trở nên phai nhạt hơn.  

             Khắp xung quanh, có hàng chục mũi tên đang lao vun vút tới.  

             Cơ thể của Hoa Lạc Ngữ dần dần bị mưa tên bao phủ.  

             Cùng lúc ấy, tình thế của Lưu Tương Sinh cũng vô cùng hiểm nguy.  

             Hai người họ có thực lực Vương Giả tam phẩm và tứ phẩm, nhưng giờ thì chẳng đáng vào đâu cả.  

             Ở đại lục Vạn Thiên, Vương Giả đã là sự tồn tại đứng trên đỉnh kim tự tháp rồi.  

             Thế nhưng, vào lúc này, ở trước mặt Tần Ninh... bọn họ quá yếu ớt.  

             Yếu ớt một cách đầy đáng thương.  

             Thanh âm ầm vang truyền ra từ trong Ngự Hư tông.  

             Lúc này, giữa đống đá, có một ai đó đẩy một khối đá khổng lồ, loạng choạng bước ra ngoài.  

             Đó chính là Chu Dịch.  

             Khi thấy cảnh tượng xung quanh, sắc mặt Chu Dịch hơi khó coi.  

             "Tiêu rồi... tiêu đời cả rồi...", Ngư Hư tông to lớn như vậy mà giờ đây chỉ còn lại một đống hỗn loạn.  

             Nơi nơi đều đầy ánh lửa, nơi nơi đều vang vọng tiếng kêu la thảm thiết.  

             Ngay bây giờ, khung cảnh trông vô cùng ảm đạm, tiêu điều.  

             Sắc mặt Chu Dịch đầy hoảng sợ.  

             Bề dày lịch sử suốt mấy vạn năm của Ngư Hư tông đã tan biến rồi ư.  

             Bên cạnh, một tảng đá vụn bị đẩy ra.  

             Tiên Hàm xuất hiện không một vết thương.  

             Hắn ta bình tĩnh nhìn vào Chu Dịch, rồi nói: "Từ xưa đến này, con người của ta đều là có ân nhất định sẽ báo, có oán càng nhất định phải báo!"  

             "Dáng vẻ hiện tại của Ngự Hư tông chính là dáng vẻ của Thiên Ngoại Tiên chúng ta, tuy ta không biết dáng vẻ của Thanh Ninh các hiện giờ ra sao, nhưng chắc cũng không khác gì lắm".  

             "Thiên Đế các đã làm ra nhiều tội ác, mà Ngự Hư tông còn cấu kết với bọn chúng nữa, các ngươi gặp phải kết cục này là đáng lắm!"  

             Lúc này, mặt mày Chu Dịch đầy sự chua xót.  

             Bây giờ nói những chuyện đó còn có nghĩa lý gì nữa?  

             Tần Ninh cũng chẳng phải là một người chịu giảng hòa.  

             Lúc này, trên không trung, Tần Ninh đạp lên Cửu Linh Tinh Thần bàn, ánh mắt hắn rất bình tĩnh.  

             Ở đằng xa xa, có hai bóng người đang đứng.  

             Đó chính là Doãn Hiên và Lý Hòa.  

             Ngũ đại Vương Giả giờ chỉ còn sót lại hai người bọn họ.  

             Kỳ Diên đã chết.  

             Lưu Tương Sinh đã đi đời.  

             Hoa Lạc Ngữ cũng chầu trời.  

             Quá kinh khủng.  

             Hàng ngàn hàng vạn mũi tên, mà mỗi một mũi tên đều có sát khí vô cùng mạnh mẽ.  

             Chúng tập hợp lại thì có thể bùng nổ ra sức mạnh to lớn đến nhường nào chứ?  

             Lúc này, sắc mặt Doãn Hiên cực kỳ khó coi.  

             "Tần Ninh, ngươi có biết mình đang làm gì không đấy?"  

             "Giết người!"  

             Nghe hắn đáp trả lại như vậy, Doãn Hiên quát lên: "Người ngươi giết không phải là người ngoài, mà họ là người của Ngự Hư tông đấy!"  

             "Thì thế nào?"  

             Tần Ninh nhìn vào Doãn Hiên, rồi hờ hững nói: "Nếu Thính Tuyết sơn trang và Huyền Thiên cung cấu kết với Thiên Đế các, thì ta cũng sẽ giết thế thôi".  

             "Trên đại lục Vạn Thiên này, nếu tất cả mọi người đều có quan hệ với Thiên Đế các, thì ta đây sẽ giết hết không sót một ai!"  

             Nghe hắn nói thế, ánh mắt Doãn Hiên đầy kinh hãi.  

             Sát ý của Tần Ninh không thể lay chuyển được.  

             "Ngũ Tượng Vương quyết, Ngũ Tượng Khiếu Thiên!"  

             Doãn Hiên bước ra từng bước, sát khí ồ ạt tỏa ra.  

             Lúc này, biển linh thức nhanh chóng biến thành năm hư ảnh khổng lồ, rồi chúng cuồn cuộn lao thẳng đến chỗ Tần Ninh.  

             Biển linh thức của ông ta trải dài bảy vạn mét! Cho dù Tần Ninh có mạnh đến đâu chăng nữa thì cũng không thể nào chống cự lại sự mạnh mẽ của biển linh thức rộng bảy vạn mét được.  

             Linh thức bao vây lấy Tần Ninh.  

             Ánh mắt Tần Ninh vẫn rất bình tĩnh khi thấy Doãn Hiên tấn công mình.  

             "Biển linh thức rộng bảy vạn mét quả thật mạnh hơn ta nhiều!"  

             Ánh mắt Tần Ninh thay đổi.  

             "Thế nhưng, biển linh thức của ta có thể mở rộng ra nữa!"  

             Vù... hắn vừa dứt lời.  

             Doãn Hiên nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt ông ta tràn ngập sự hoảng sợ đến cùng cực.  

             Giờ đây, khí tức trong cơ thể Tần Ninh bỗng tăng vọt.  

             Biển linh thức rộng một vạn mét.  

             Gần như trong nháy mắt, nó đã khuếch tán lên đến bốn vạn mét.  

             Nó thoáng dừng lại một lát, rồi lại nhanh chóng khuếch tán lên tới tám vạn mét.  

             Bây giờ, Doãn Hiên đỡ đẫn nhìn tất cả.  

             Tại sao lại như vậy chứ?  

             Biển linh thức rộng tới tám vạn mét ư?  

             Nó từ một vạn mét lên tới tám vạn mét, lực lượng không chỉ có gia tăng thêm tám lần cỏn con, mà có thể là tám mươi lần!  

             "Tính nuốt chửng biển linh thức của ta sao? Ông không có tư cách đó!"  

             Bỗng nhiên vang lên một tiếng quát lớn.  

             Vù... trong nháy mắt, biển linh thức của Tần Ninh bao phủ lên biển linh thức của Doãn Hiên.  

             Tám vạn mét chắc chắn đủ để nghiền nát bảy vạn mét.  

             "Chết đi!"  

             Vừa dứt lời.  

             Rầm... Một sự áp lực ùn ùn ập xuống.  

             Đùng đùng đùng! Trong cơ thể Doãn Hiên phát ra âm thanh như tiếng ngọn núi nổ tung.  

             Lúc này, máu tươi chảy ra từ trong thất thất khiếu của ông ta.  


             Bầu trời đêm như nhuộm đỏ màu máu tươi.  

             Đến cả mặt trăng cũng hóa thành một vòng tròn đẫm máu, treo vất vưởng phía trên bầu trời.  

             Bảy vị Vương Giả đã ngã xuống! Đất trời đổi thay! Vào giờ phút này, cả trong lẫn ngoài Ngự Hư tông điều chìm trong sự lặng lẽ đìu hiu.