Bảy vị Vương Giả đã ra đi.
Máu tươi nhuốm đỏ cả đất trời.
Giờ đây, luồng khí tức hỗn loạn tràn ngập muôn nơi.
Trong Ngự Hư tông, tiếng kêu rên thê thảm vẫn chưa từng lặng im.
Tần Ninh đứng vững giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng quan sát xung quanh.
"Nên trả món nợ này đi, các ngươi tránh không được đâu!"
Tần Ninh hờ hững nhìn khung cảnh ấy.
Vun vút... đúng lúc này, từng âm thanh lao vun vút vang lên.
Ở phía cuối chân trời có ba luồng khí tức vô cùng hùng mạnh đang bay lại gần, chỉ trong nháy mắt, nó đã xuất hiện trên bầu trời Ngự Hư tông.
Người cầm đầu bọn họ trông khoảng tầm ba mươi tuổi, mặc một bộ quần áo màu xám.
Toàn thân người nọ lập tức phóng ra một luồng khí tức rét lạnh.
Một luồng hơi thở khiến người ta khiếp đảm nhanh chóng tỏa ra.
Nó mạnh mẽ đến độ không thể nào đong đếm được.
"Tông chủ!"
"Tông chủ!"
Lúc này, từng tiếng hô hoảng hồn vang lên khắp bốn phía.
Tông chủ đã trở lại rồi! Tần Ninh tiêu đời rồi! Tông chủ của Ngự Hư tông - Hư Vương, Hư Vô Sinh đã trở lại! Ở bên cạnh ông ta, có hai người đang giấu mình dưới lớp áo choàng màu đen.
Trên cái tay áo của nó thấp thoáng hiện lên viền hoa văn màu vàng, thoạt nhìn rất cao quý.
Đó là người của Thiên Đế các! Họ là hai người trong chín vị tiên sinh thần bí.
Thế nhưng, cảm giác bọn họ cho Tần Ninh là họ không mạnh mẽ như Nhị tiên sinh và Tam tiên sinh.
"Hư Vô Sinh, đã lâu không gặp!"
Tần Ninh nhìn vào Hư Vô Sinh rồi chậm rãi nói.
"U Vương!"
Ánh mắt Hư Vô Sinh có vài phần lạnh lùng, dù ở dưới bầu trời đêm, nhưng nó vẫn sáng tỏ như vậy.
Ngư Hư tông là tâm huyết của ông ta! Là tâm huyết gần mười vạn năm trời! Ấy thế, hiện tại nó đã hóa thành tro bụi.
Tần Ninh đã phá hủy khắp nơi, trước khi mặt trời ló dạng, chuyện này chắc chắn sẽ lan truyền khắp đại lục Vạn Thiên.
Đến lúc đó, thể diện của Hư Vương và Ngự Hư tông sẽ mất hết.
U Vương sao?
Chu Dịch ngơ ngẩng.
Ai vậy?
Tần Ninh sao?
Hắn là U Vương ư?
Sao lại như thế chứ?
U Vương đã biến mất vào tám vạn năm trước rồi, sao bây giờ lại bỗng nhiên xuất hiện một người gọi là U Vương nữa chứ?
Lúc này, mặt mày Chu Dịch dại ra.
Tần Ninh bình thản nhìn về phía Hư Vương.
"Hai tên bên cạnh ngươi là người của Thiên Đế các phải không?"
"Nếu ta đoán không lầm, chín vị tiên sinh này hẳn là đến từ các thế lực lớn, hoặc là một vài độc tu giả, bọn họ đều có thực lực Vương Giả".
"Thủ đoạn của Thiên Đế các hay thật đấy".
"Ở đại lục Vạn Thiên, Vương Giả có thể coi là sự tồn tại vô địch thiên hạ, thế mà đám bọn họ lại tình nguyện bán mạng cho Thiên Đế các".
Nghe thế, hai người đàn ông mặc đồ đen nhìn vào Tần Ninh.
"Tại hạ là Lý Tu Minh!"
"Tại hạ là Hà Cửu Phong!"
Đối diện với Tần Ninh, bọn họ không có gì để tỏ ra kiêu ngạo.
Ngay lúc đó, khắp nơi vang lên tiếng thốt đầy kinh ngạc.
"Lý Tu Minh, một vị Vương Giả ngũ phẩm, còn là một vị Vương Giả độc tu..."
"Hà Cửu Phong cũng là Vương Giả ngũ phẩm, và cũng là một vị Vương Giả độc tu!"
Tiên Hàm lẩm bẩm nói: "Vậy mà Thiên Đế các lại mua chuộc được hai người này!"
Nghe vậy, Chu Dịch không kìm lòng được bèn nói: "Hàm Vương, hai vị Vương Giả đại nhân Lý Tu Minh và Hà Cửu Phong đều là độc tu giả, sao ngươi biết được bọn họ là người của Thiên Đế các chứ?"
"Huống hồ, còn về tông chủ chúng ta với Thiên Đế các... sao ngươi dám chắc là ông ta hợp tác với Thiên Đế các hả?"
Chu Dịch không tài nào hiểu được điểm này.
Nghe vậy, Tiên Hàm liếc nhìn đường chủ Chu Dịch.
"Ca ta nói phải là phải!"
"...", Tần Ninh nói phải là phải ư?
Còn có công lý hay không?
Tần Ninh là trời hả?
Là vương pháp luôn ư?
Thế nhưng, Chu Dịch lại không biết, ở trong lòng Tiên Hàm, Tần Ninh còn vĩ đại hơn cả ông trời, còn nặng hơn cả vương pháp! Lúc này, Lý Tu Minh nhìn vào Tần Ninh, lạnh nhạt cười nói: "Đã tám vạn năm không gặp U Vương rồi, bây giờ lại thay hình đổi dạng, còn vu oan ta là người của Thiên Đế các nữa, ngươi quá ngang ngược rồi đấy!"
Hà Cửu Phong cũng cười nói: "Ta còn không có tư cách tiếp xúc với Thiên Đế các nữa là, U Vương nên nói năng cẩn thận chút đi!"
Tần Ninh không nhìn vào hai người họ.
Ánh mắt hắn vẫn tập trung lên người Hư Vô Sinh, rồi nói: "Nhị tiên sinh và Tam tiên sinh của Thiên Đế các đã từng xuất hiện, bọn họ thoạt nhìn hình như là Vương Giả bát phẩm và cửu phẩm".
"Hư Vô Sinh, ngươi chắc là Nhất tiên sinh nhỉ?"
Giọng điệu của Tần Ninh càng lúc càng lạnh lẽo hơn.
"Lý tiên sinh, Nhất tiên sinh, Nhị tiên sinh..."
"Thiên Đế các thích làm trò vậy sao? Vậy để hôm nay ta giết sạch ba người các ngươi, để xem Đế Lâm Thiên còn có thể co đầu rụt cổ đến mức nào nữa".
Hắn vừa nói xong, sắc mặt cả ba vị Vương Giả đều thay đổi.
Giọng điệu của Tần Ninh đầy áp bức.
Hư Vương là sự tồn tại có thể sánh ngang với Vân Vương.
Thế mà Tần Ninh uy hiếp là uy hiếp!
"Tần Ninh!"
Hư Vô Sinh quát lên.
"Trước đây, ngươi tùy tiện tàn sát hàng loạt đệ tử của Ngự Hư tông ta, hiện tại lại vu oan bản vương là người của Thiên Đế các, chuyện hôm nay, ngươi nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích”.
"Lời giải thích chứ gì?"
Nghe ông ta nói vậy, Tần Ninh cũng chỉ cười cười.
"Được thôi, đơn giản!"
"Giết được ta thì sẽ có lời giải thích thôi, còn nếu giết không được mà còn bị ta giết, ta còn cần cho các ngươi lời giải thích không?"
Lúc này, ánh mắt hai người Lý Tu Minh và Hà Cửu Phong đều thay đổi.
U Vương đã đầu thai trở lại rồi.
Tuy hắn không có cảnh giới của U Vương năm đó, thế nhưng cái tính cách này thậm chí còn bá đạo hơn của U Vương khi xưa.
"Hư Vô Sinh, hôm nay, hãy dùng tính mạng của ngươi để làm tiêu tan sự phẫn nộ trong lòng ta".
"Ai dám ngăn cản, ta sẽ giết kẻ đó!"
Hắn vừa dứt lời, trong đất trời, một luồng khí xơ xác tiêu điều bỗng phóng ra xung quanh.
Trong nháy mắt, bất kì ai cũng đều cảm giác được Tần Ninh không hề nói giỡn chơi.
Hai người Lý Tu Minh và Hà Cửu Phong ngẩn ngơ đứng nhìn.
Doãn Hiên là một vị Vương Giả thất phẩm, thế mà vẫn bị Tần Ninh giết chết, hai người bọn họ chắc chắn không phải là đối thủ của hắn.
Bây giờ, bọn họ chỉ còn biết trông chờ vào Hư Vương mà thôi.
Lúc này, Hư Vô Sinh nhìn vào Tần Ninh, ánh mắt ông ta đầy phức tạp.
Ông ta không hiểu.
Làm sao mà Tần Ninh lại có thể nhận ra là mình đã ra tay chứ?
Giết Tiên Vũ Sinh, hủy đi hai tay của Tiên Hàm, những việc này ông ta làm rất âm thầm.
Đáng lẽ phải không để lộ ra sơ hở mới đúng.
"Hư Vô Sinh, đừng suy tư nữa, ra tay đi!"
Tần Ninh nhìn về phía Hư Vô Sinh, rồi quát lên: "Ta cho ngươi cơ hội, đừng có bảo là ta bắt nạt ngươi".
Hắn vừa nói xong, ánh mắt mọi người đều rất quái dị.
Vương Giả nhất phẩm cho Vương Giả cửu phẩm một cơ hội sao.
Sao nghe theo lời Tần Ninh thì dường như hắn mới là Vương Giả cửu phẩm vậy.
Mà người đứng trước mặt Tần Ninh chính là một người tiếng tăm lừng lẫy, người mạnh nhất chỉ thua Thiên Vương, Hư Vương.
Tên này bị điên rồi à?
Lúc này, sắc mặt Hư Vô Sinh càng trở nên âm u hơn.
"U Vương, cần gì phải tức giận như vậy chứ?"
Đúng lúc này, một âm thanh sảng khoái chợt vang lên.
Có vài ba người đi tới.
Người cầm đầu bọn họ là một người khoảng tầm ba mươi bốn mươi tuổi, hơi thở hồn hậu, trên người mặt một bộ đạo bào, dáng người trông có vẻ gầy yếu nhưng lại toát ra một khí chất oai vệ, mà lại không có khí thế vênh váo vú lấp miệng em.
Bên cạnh người nọ còn có vài người nữa.
Thấy người nọ, mặt mày Hư Vô Sinh thả lỏng đôi chút, áp chế cơn tức giận trong lòng mình.
Tần Ninh nhìn vào mấy người kia.
Vậy mà, Tần Ninh vừa gặp mặt... đã dọa dẫm Cực Sinh Bi! Vào giờ phút này, Cực Sinh Bi còn đang chuẩn bị thốt ra mấy lời hay ý đẹp, giờ đều bị mắc nghẹn trong cổ họng, nói cũng nói không được, mà nuốt cũng nuốt không xong.
Hắn chắc chắn là U Vương! Ngoại trừ U Vương, còn ai dám nói chuyện với ông ta kiểu đó chứ?
Cho dù có là Tứ Đại Thiên Vương thì cũng sẽ không ngang ngược hống hách như vậy!