Phong Thần Châu

Chương 3684




               Trong chớp nhoáng này, mọi người ở đây đều cảm giác được.  

             Một khí tức bá đạo quét sạch ra bốn phía.  

             Trung tâm của khí tức bá đạo kia chính là Tần Ninh.  

             Giờ phút này, ánh mắt của Tần Ninh có vẻ rất bình tĩnh.  

             “Vương Giả nhất phẩm giết ngươi rất tốn sức, ta sẽ tăng cấp lên”.  

             Vừa nói xong.  

             Chỉ thấy xung quanh Tần Ninh có chín luồng ánh sáng lóe lên, hóa thành một, lúc này vọt thẳng vào trong cơ thể hắn.  

             Dần dần.  

             Khí thế càng ngày càng mạnh mẽ.  

             Lúc này khí tức trong cơ thể Tần Ninh đã thay đổi.  

             Biển linh thức vạn mét.  

             Khuếch trương tăng gấp đôi.  

             Biển linh thức hai vạn mét! Giờ phút này, mọi người đều ngẩn ngơ.  

             Cực Sinh Bi rất muốn chửi bậy! Ngươi xem một chút, ngươi đang nói tiếng người sao?  

             Vương Giả nhất phẩm, giết ngươi có chút tốn sức, phải tăng lên.  

             Trên con đường võ đạo, nói tăng là tăng được sao?  

             Cho dù... Ngươi từ nhất phẩm tăng lên tới nhị phẩm, nhưng để đối phó với cửu phẩm người ta... tăng lên như thế có chênh lệch gì ư?  

             Trong lòng Cực Sinh Bi cảm giác xem kịch cũng bị Tần Ninh làm nhục.  

             Tên này, đúng là không biết xấu hổ.  

             Giờ phút này, ánh mắt của Hư Vô Sinh đã có sát khí lạnh như băng.  

             “Tại hạ biết tên tuổi của U Vương, thực lực mạnh mẽ, tiêu diêu tự tại”.  

             “Thế nhưng tại hạ cũng muốn khuyên giải U Vương, ngươi đã không phải là ngươi năm đó rồi!”  

             Nghe thấy lời này, Tần Ninh siết chặt hai tay lại.  

             “Vương Giả nhị phẩm, biển linh thức hai vạn mét, sử dụng Cửu Linh Tinh Thần quyết, chắc hẳn có thể tăng lên gấp hai, gấp đôi đã đủ để giết thất phẩm, giết cửu phẩm rồi”.  

             Hư Vô Sinh giật khóe miệng một cái.  

             “U Vương, ta không cho phép ngươi làm nhục ta như vậy!”  

             Hư Vô Sinh gầm thét một tiếng.  

             “Trong tám vạn năm này ngươi không ở đây, bản vương cũng không phải dậm chân tại chỗ!”  

             Tần Ninh nghe thấy lời này thì mỉm cười.  

             “Đừng giả bộ nữa!”  

             “Ngươi cũng sắp kết thúc rồi, so với đồ nhi của ta thì còn kém xa vạn dặm, nếu không phải cảm thấy không có hy vọng tăng lên thành Thiên Vương, làm sao ngươi có thể ra nhập vào Thiên Đế Các?”  

             “Đơn giản là Đế Lâm Thiên đã hứa hẹn sẽ dẫn ngươi phi thăng thành Thánh, đến tình trạng này của ngươi, cũng chỉ có việc đó là có thể hấp dẫn ngươi thôi!”  

             Tần Ninh nhìn về phía Hư Vô Sinh bằng ánh mắt lẫm liệt.  

             “Đáng tiếc, những ai hợp tác với Thiên Đế Các, ta gặp một người sẽ giết một người!”  

             Ánh mắt của Hư Vô Sinh có vài phần lạnh lẽo.  

             “Minh Vương!”  

             “Phong Vương!”  

             “Hai người tạm thời rút lui, việc này không có liên quan gì với các ngươi cả”.  

             “Lui cái gì mà lui?”  

             Tần Ninh lại cười nói tiếp: “Đừng chạy, mệt mỏi lắm!”  

             “Đợi chút nữa các ngươi cũng phải chết thôi!”  

             Vừa dứt lời, chín linh trụ đột nhiên mọc thẳng lên trời xung quanh cơ thể Tần Ninh.  

             Chân đạp tinh bàn, kết hợp tinh trụ, cầm Vương Kiếm trong tay, khoác tinh y trên người.  

             Trong chớp nhoáng này, Tần Ninh đã mang đến cho người ta một cảm giác giống như U Vương năm đó.  

             Cảnh tượng hào hoa kia, thế gian không có ai có thể so sánh được.  

             “Ra tay đi!”  

             Vừa nói xong, Tần Ninh cũng lao ra trong nháy mắt.  

             Trong chớp nhoáng này, chín tinh trụ, tinh bàn kia đều chuyển động theo bóng người Tần Ninh.  

             Phía trên tinh bàn, chín bóng người Tần Ninh mặc đồ đơn sắc cũng lao ra theo cơ thể Tần Ninh.  

             Giờ phút này sắc mặt Hư Vô Sinh lạnh như băng.  

             Ầm... Một thanh trường thương xuất hiện ở trong tay Hư Vô Sinh.  

             Lúc trường thương vung ra sẽ tỏa ra sát khí kinh khủng.  

             Vương Thương! Nhìn thấy thanh trường thương kia, sắc mặt Tần Ninh vẫn rất bình tĩnh.  

             Keng... Trong nháy mắt, thương và kiếm va chạm với nhau.  

             Ánh lửa văng khắp nơi.  

             Bốn mắt nhìn nhau.  

             Sát cơ hiện ra.  

             Chấn động cả trời đất.  

             Ầm... Tiếng nổ ầm ầm vang lên.  

             Xung quanh hai người, mặt đất sụt lún giống như sóng biển động đất đang giáng xuống Ngự Hư tông.  

             Không có một tiếng kêu thảm thiết nào.  

             Chỉ có mùi máu tươi càng thêm nồng đậm.  

             Lúc này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lẽo.  

             Cơ thể Hư Vô Sinh lui ra phía sau.  

             Hai người đối nhau một chiêu, trong lúc vô hình trời đất cũng phải chấn động theo.  

             Cho tới giờ phút này, Hư Vô Sinh mới phát hiện ra.  

             Nhìn Tần Ninh bây giờ có vẻ chỉ là Vương Giả nhị phẩm.  

             Thế nhưng Cửu Linh Tinh Thần Quyết được tinh trụ, tinh bàn gia tăng, Lôi Thể Thiên Cương và Lôi Điện Thánh Long gia tăng, và chỉ có một Vương Kiếm gia tăng.  

             Khiến cho Tần Ninh bây giờ có vẻ không thua gì một vị cao thủ Vương Giả thất phẩm.  

             U Vương! Vẫn hoàn toàn như trước đây! Trong lòng Hư Vô Sinh dâng lên một ngọn lửa giận khó hiểu.  

             Có thể tu hành đến cảnh giới Vương Giả, có ai mà không phải những kẻ mạnh trong trời đất đâu!  

             Vì sao U Vương hắn lại đặc biệt như vậy?  

             Hư Vô Sinh không phục! “Thể hư vô!”  


             Hư Vô Sinh gào lên một câu, giờ phút này bên ngoài cơ thể của hắn ta có từng luồng sức mạnh trống không như ẩn như hiện.  

             “Giết!”  

             Quát khẽ một tiếng, Hư Vô Sinh nắm trường thương trong tay, trong nháy mắt đã hóa thành một cái bóng đâm thẳng về phía Tần Ninh.  

             Vương Kiếm Độ Sinh trong tay, kiếm ý mạnh mẽ bắn ra.  

             Trong nháy mắt, chỉ có một Vương Kiếm chém ra.  

             Lúc thương và kiếm sắp va chạm vào nhau.  

             Thế nhưng đột nhiên, thương của Hư Vô Sinh cứ như không khí, xuyên qua kiếm của Tần Ninh, đâm về phía ngực của Tần Ninh phịch một tiếng.  

             Một tiếng ầm vang, máu tươi nổ tung.  

             Lúc này cơ thể của Tần Ninh bắn máu tươi tung tóe.  

             Một khí tức kinh khủng khuếch tán ra.  

             Trong chớp nhoáng này, ánh mắt Tần Ninh trở nên vô cùng lạnh lẽo.  

             Thể hư vô có tác dụng kỳ diệu.  

             Quả nhiên Hư Vô Sinh khống chế rất thành thạo.  

             Giờ phút này, Hư Vô Sinh đưa mắt nhìn về phía Tần Ninh, mang theo vài phần lạnh lùng.  

             Ai cũng không muốn tiếp nhận cảm giác bị khinh thường, Hư Vương hắn ta càng không muốn tiếp nhận.  

             Ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.  

             “Thể hư vô, bây giờ đã bắt đầu sử dụng rồi ư?”  

             “Ta còn chưa dùng sức mà ngươi đã bắt đầu lấy con át chủ bài ra rồi?”  

             Nghe thấy lời này, Hư Vô Sinh ánh mắt lạnh lẽo.  

             Giả vờ! Tiếp tục giả vờ đi! Vậy cứ nhìn xem rốt cuộc U Vương bây giờ có bao nhiêu thực lực! Vèo... lúc này bóng người Hư Vô Sinh trực tiếp lao ra.  

             Sức mạnh trong cơ thể tàn sát bừa bãi.  

             “Hư Không Thần Thương!”  

             Chém ra một thương.  

             Lúc này Vương Thương kia phá không lao ra đối diện Tần Ninh.  

             Vung kiếm ngăn cản, giờ phút này Vương Kiếm Độ Sinh phát ra kiếm khí kinh khủng xung quanh Vương Kiếm.  

             Lúc này, cho dù là ai đều cảm giác được bên trong kiếm khí của Tần Ninh ẩn chứa sát khí kinh khủng.  

             Chỉ là, kiếm khí của Tần Ninh còn chưa chém tới chỗ Vương Thương kia.  

             Vương Thương đã đột nhiên xuyên qua hư không, biến mất tại chỗ.  

             Một giây sau xuất hiện, đâm thẳng về phía khuôn mặt Tần Ninh.  

             Thấy cảnh này, Tần Ninh vung kiếm về.  

             Keng... Kiếm và thương va chạm.  

             Tiếng leng keng của kim loại vang lên lần nữa, phía trên mặt đất không ngừng nổ tung.  

             Lúc này máu tươi nhỏ xuống tí tách.  

             Trên gương mặt của Tần Ninh xuất hiện một vết máu.  

             Mũi thương lướt qua mặt hắn, chỉ thiếu chút nữa là xuyên qua đầu.  

             Giờ phút này, Hư Vô Sinh trong mắt, một vòng đáng tiếc biểu lộ.  

             Ánh mắt của Tần Ninh đột nhiên lạnh như băng.  

             Trong nháy mắt hai người lại lao vào đánh nhau không dưới trăm chiêu, lúc này thương ảnh và kiếm ảnh hội tụ, tiêu tán, lại hội tụ đầy trời... Giờ phút này, ánh mắt Tần Ninh lạnh lùng.  

             “Thể hư vô có thể trốn vào trong hư không ở khoảng cách ngắn ngủi!”  

             Tần Ninh nhìn về phía Hư Vô Sinh, lạnh lùng nói.  

             “Ngươi chống đỡ được sao?”  

             Hư Vô Sinh hờ hững nói.  

             “Nếu ngươi là U Vương tám vạn năm trước, chỉ sợ ngươi có thể lấy mạng ta bằng một kiếm”.  


             Ca, chém hắn ta!”  

             Tiên Hàm vô cùng giận dữ! Xem thường người ta ư?  

             Đồ đáng chết! Giờ phút này Tần Ninh cười nói: “Được, chém chết hắn ta!”