*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. ... Bầu trời phát ra tiếng vù vù, trên đất lúc này phát sinh dị biến.
Từng đường khí huyết lúc này bộc phát ra.
Đợt khí cường đại tầng tầng lớp lớp giống như thoát ra khỏi trời đất.
Trong từng đợt khí đó, từng tia huyết lực hóa thành sát khí cường đại, hội tụ bên trong chữ ấn.
“Ngươi tự tìm cái chết!”
Hư Vô Sinh quát lên: “Dung hợp khí huyết của người khác, ngươi có thể nắm trong tay sao?”
“Ngươi ngu à?”
Tần Ninh lại quát lên: “Khí huyết chết người có cái gì mà không nắm được?”
Hừ một tiếng, ngón tay Tần Ninh hất một cái.
Tất cả khí huyết kia hóa thành chữ Sát bên trong ấn.
Trong nháy mắt, ấn chữ Sát xoay mình làm trụ, áp chế chữ Chấn.
Dần dần chữ Chấn xuất hiện dấu hiệu tan vỡ.
Hư Vô Sinh sắc mặt khó coi.
“Đáng chết!”
Thân ảnh lui về phía sau.
Ấn chữ Chấn lúc này ầm ầm sụp đổ, bị ấn chữ Sát đẩy ra ngoài vạn mét.
Đùng đoàng… cách Ngự Hư tông ngoài vạn mét, trời đất nổ tung.
Một trận nổ lớn cuốn sạch trời đất.
Giống như trong bầu trời đêm, một viên dạ minh châu vô cùng lớn lúc này tản ra ánh sáng ngoài trăm dặm, có thể nhìn thấy rõ ràng.
Bây giờ một vài Thiên Nhân mới biết.
Hai Vương đánh nhau rốt cuộc hung hãn cỡ nào.
Cho dù là ấn ký bùng nổ sau khi đánh nhau sống chết, sức mạnh vẫn thu hút tâm hồn người như vậy.
Nếu bị sức mạnh này đánh trúng… bao nhiêu Thiên Nhân cũng phải chết! Lúc này ánh mắt mọi người đều run lên.
“Hư Vô Sinh, xem ra ngươi quả thật không ra làm sao!”
“Hừ!”
Hư Vô Sinh ánh mắt lạnh lùng.
“Tần Ninh, ngươi thật đáng chết”.
“Vậy ngươi có thể giết ta!”
Tần Ninh lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.
“Là ngươi ép ta!”
Hư Vô Sinh lúc này một trảo trong lòng bàn tay.
Trong hư không, một thân ảnh được túm ra.
Mọi người định thần nhìn lại, ánh mắt ngẩn ra.
Cũng là Hư Vô Sinh! Vị Hư Vô Sinh này Tần Ninh cũng đã gặp qua.
Ban đầu ở tiệc Hàm Vương, Hư Vô Sinh đi cùng với hai vị phó đường chủ Ngự Hư tông.
Thanh niên Thiên Nhân ngũ bộ kia.
Lúc này Tần Ninh cau mày một cái.
Hư Vô Sinh! Hư Vô Sinh! Hai người! Phân thân?
Tần Ninh nhìn về phía Hư Vương.
“Cơ thể Hư Vô phân thân ngưng tụ sao?”
Nghe thấy lời này, đám người cũng vô cùng tò mò.
Hư Vương lúc này ánh mắt lạnh lẽo.
“Người này vốn là cô nhi ta nhận nuôi, ban tên cho là Hư Vô Sinh, cùng tên ta!”
“Ta lấy thân thể hư vô tôi thể cho hắn, đề thăng cho hắn, bồi dưỡng thành người nối nghiệp”.
“Vô Sinh, hôm nay chắc là lúc ngươi trả cho bổn tọa rồi”.
Lời Hư Vương vừa dứt, năm ngón tay trong nháy mắt gắt gao bắt lấy cơ thể Hư Vô Sinh.
Từng luồng khí tức tinh thần lúc này chảy vào trong cơ thể Hư Vương.
Bây giờ sắc mặt Cực Sinh Bi biến đổi kinh hãi.
“Tên nhãi này muốn tấn thăng làm Thiên Vương!”
Dã tâm của Hư Vô Sinh quá lớn!
“Không sai!”, lúc này Hư Vương quát lên: “Ta muốn tấn thăng làm Thiên Vương, nếu Vô Sinh có thể đạt đến cảnh giới Vương Giả, ta lại nuốt trọn sức mạnh của hắn, hai hợp làm một, nhất định có thể xông phá trình độ cao nhất của biển linh thức chín vạn chín ngàn mét, đạt đến biển linh thức mười vạn mét”.
“Thành tựu Thiên Vương, không thể thay đổi được!”
“Tần Ninh, ngươi phá hỏng đại sự của ta!”
Nghe thấy lời này, Tần Ninh cười nhạo một tiếng.
“Phương pháp ác độc như vậy là Thiên Đế các nói cho ngươi?”
“Không mượn ngươi xen vào!”
Ánh mắt Hư Vương mang theo tàn bạo.
Khí tức trong cơ thể lúc này không ngừng tăng trưởng.
Cực hạn cực hạn! Sức mạnh hội tụ tới cực điểm.
Nhưng một bước chục ngàn mét kia vẫn chưa từng bước ra.
Nhưng lúc này sức mạnh toàn thân Hư Vương lại ngưng tụ đến tận cùng, phóng túng không dứt.
Cơ thể Hư Vô Sinh sớm đã khô đét.
Cực Sinh Bi thấy cảnh này liền thở dài một tiếng.
“Bổn vương cũng tò mò vì sao ban đầu Hư Vương lại lấy tên của tên này là Hư Vô Sinh, kẻ này là hắn, hắn chính là kẻ này… Aiz…”, nghe thấy lời này, mấy người bên cạnh cũng cảm thán.
Thiên hạ này có biết bao Thiên Nhân để thành Vương Giả mà như ép điên bản thân, dùng bất cứ thủ đoạn thậm tệ nào.
Lại có bao nhiêu Vương Giả để trở thành Thiên Vương, càng khiến cho bản thân thật sự thành người điên.
Đáng thương, đáng tiếc, cũng thật đáng hận.
Ầm… Giữa lúc sức mạnh vỡ ra, từng đường khí tức ngưng tụ.
Sức mạnh toàn thân trên dưới của Hư Vương lúc này giải phóng đến tận cùng.
“Còn chưa đủ!”
“Còn chưa đủ, sao lại chưa đủ!”
Hư Vương lúc này ánh mắt lạnh lùng khinh miệt.
“Hư Không Minh, Hư Thiên Diệp!”
Một tiếng quát khẽ.
Hư không lúc này run rẩy.
Hai thân ảnh xuất hiện.
Hai vị Vương Giả.
Bên trong Ngự Hư tông lại còn cất giấu hai vị Vương Giả.
Vừa rồi Thất Hư Vệ đều chết hết, hai vị Vương Giả cũng không hiện thân.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện.
“Tông chủ”.
Hư Không Minh và Hư Thiên Diệp diện mạo ba mươi bốn mươi tuổi, thoạt nhìn mấy phần lạnh lùng, mấy phần âm trầm.
Nhìn thấy dáng vẻ Hư Vô Sinh lúc này, hai người thất kinh.
“Dẫn cô gái kia đến!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt hai người biến đổi kinh hãi.
“Tông chủ!”
“Tông chủ, không thể, huyết thần cũng không ổn định, tùy tiện dung hợp...”
“Dẫn tới!”, Hư Vương lúc này giọng điệu lanh lùng, mang theo vẻ không cho phép nghi ngờ.
“Dạ…”, sắc mặt hai người ngọ nguậy, nhìn bốn phía.
Ngự Hư tông tan hoang, hai người bọn họ không ra đó là bởi vì có chuyện quan trọng hơn.
Hư Vương từng nói, cho dù Ngự Hư tông diệt vong, hai người bọn họ không thể quản, chỉ có thể làm tốt chuyện trên đầu.
Bây giờ! Chuyện còn chưa tiến hành hoàn toàn thuận lợi.
Nhưng không cho bọn họ thời gian tiếp tục.
“Thiên Hư Nhãn!”
“Địa Hư Hống!”
Trong nháy mắt, hai thân ảnh vào thời khắc này bỗng nhiên bộc phát ra khí tức mạnh mẽ.
Vương Giả tam phẩm! Lúc này ánh mắt Tần Ninh chợt lóe.
Hư Vô Sinh dùng hai người Vương Giả tam phẩm… làm gì?
Bên kia, Cực Sinh Bi cũng không hiểu.
Muốn làm gì?
Lúc này Tần Ninh cũng không liều lĩnh.
Cho dù Hư Vô Sinh muốn làm gì, hắn cũng có thể ngăn cản.
Bây giờ ngược lại hắn muốn nhìn xem, thứ Hư Vô Sinh làm rốt cuộc là chuyện gì! Cùng với hai người Hư Không Minh và Hư Thiên Diệp ra tay.
Trong một ngọn núi lớn chỗ sâu Ngự Hư tông, lúc này chầm chậm tác ra hóa thành hai nửa.
Cùng với núi lớn tách ra.
Trên núi, từng đường xích sắt vang lên âm thanh ào ào.
Lúc này giống như một tòa ngục giam mở ra một nửa.
Từng đường xích sắt mỗi cây đều dài trăm trượng giăng khắp nơi, liên tiếp xuyên qua ở trên hai nửa vách núi.
Mà ở trung tâm điểm xích sắt hội tụ.
Một thân ảnh đang bị nhốt.
Lúc này, Hư Không Minh và Hư Thiên Diệp đi tới đỉnh núi.
Giao chiến trước đó đã có nhiều ngọn núi sụp đổ, vỡ tan tành, nhưng ngọn núi này sừng sững không đổ.
Bây giờ bên đó hiện ra đầu mối.