Đó không phải một thân người, mà là một con chim.
Con chim kia nhìn rất thon nhỏ.
Nhưng toàn thân trên dưới lông vũ mang màu đỏ nhạt, trong màu đỏ nhạt giống như có ngọn lửa vây quanh, khiến người ta có cảm giác đặc biệt khác thường.
Hơn nữa mỏ chim kia giống như chất ngọc, tản ra ánh sáng màu đen.
Lông vũ tuyệt đẹp, dáng người ưu nhã, thân cao chừng nửa người, cho người ta cảm giác cát lợi như ý.
Cực Sinh Bi lúc này ánh mắt ngẩn ngơ.
“Đây tuyệt đối không phải huyền thú!”
Cực Sinh Bi bật thốt lên.
Nhưng nhất thời lại không ngờ ở nơi đây lại có một loài chim được miêu tả như vậy.
“Không sai!”
Ánh mắt Hư Vô Sinh lạnh lẽo, hừ nói: “Đây là vô tình bổn tọa lấy được, lấy thiên tài địa bảo bồi dưỡng đào tạo nó đến cảnh giới Vương Giả”.
“Đây cũng không phải huyền thú, Bi Vương ngươi biết đấy, chính là thần thú, thần thú trong truyền thuyết thiên địa… Cửu U Chu Tước!”
“Ta vốn tưởng rằng nói đến thần thú đều là giả, nhưng bây giờ xem ra là thật!”
Cực Sinh Bi không nhịn được nói.
“Đương nhiên là thật!”
Hư Vô Sinh quát lên: “Chúng ta có thể thành tựu Thánh Nhân, vậy Thánh Nhân kia không thể thành Tiên thành Thần sao? Thần thú tự nhiên có truyền thuyết thì đương nhiên có thể là thật”.
“Đây chính là Cửu U Chu Tước”.
“Ta vốn tưởng rằng đại lục Vạn Thiên không thể nào tồn tại hậu duệ thần thú, nhưng không ngờ lại bị ta tìm thấy!”
“Nuôi dưỡng mấy chục năm, Cửu U Chu Tước thành tựu thực lực Vương Giả, hao phí tâm huyết cực lớn của ta”.
“Hư Vô Sinh phân thân không đủ, máu của thần thú này nhất định có thể giúp ta thành tựu Thiên Vương”.
Hư Vô Sinh nhìn về phía Tần Ninh, ánh mắt lạnh như băng.
Thế nhân ai mà không muốn trở thành Thiên Vương?
Trở thành Thánh Nhân! Cơ hội không chỉ chờ nó đến, mà là phải đi bắt lấy.
Hư Vô Sinh lúc này chăm chú nhìn Tần Ninh.
Nhưng không đúng.
Tần Ninh căn bản không nghe hắn ta đang nói gì.
Chỉ là đôi mắt lại nhìn về phía kia Cửu U Chu Tước.
“Tần Ninh, ngươi...”
“Im miệng”, lời nói nhàn nhạt vang lên từ miệng Tần Ninh.
Tần Ninh từng bước một đi ra.
Hư Không Minh và Hư Thiên Diệp lúc này cẩn thận không thôi.
Tần Ninh hình như rất có hứng thú đối với Cửu U Chu Tước?
“Tiểu Phi?”
Nhìn thấy Cửu U Chu Tước kia, Tần Ninh không nhịn được kêu một tiếng.
Lúc này thần điểu hai mắt đang nhắm chặt liền chậm rãi mở ra.
Một đôi mắt nhìn về phía Tần Ninh.
Từ mê man đến mờ mịt, đến nhận ra, đến ngạc nhiên mừng rỡ, đến không tưởng tượng nổi.
Vù… Cơ thể chu tước lúc này tiêu tán.
Một dáng người thiếu nữ xuất hiện.
Thiếu nữ dáng vẻ chừng mười sáu mười bảy tuổi, người cao một mét sáu bảy, cả người váy đen bao quanh lộ rõ đường cong cơ thể, khuôn mặt kia mang theo một tia tái nhợt khiến người ta đau lòng.
Nhưng mặt mũi lại dáng dấp mười phần mỹ nhân, cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt mắt đen nhánh tỏa sáng, giống như đóa hoa sen đợi nở, vài phần yêu kiều, vài phần nhát gan ngượng ngùng.
“Ninh ca ca, ta là Tiểu Phi…”, thân ảnh thiếu nữ, rất là dễ nghe.