Ông ta tệ gì thì cũng là Vương Giả cửu phẩm! Thế mà lại bị Tiên Hàm chê... yếu ớt... Công bằng nơi đâu hả?
Vốn dĩ không phải là do ông ta yếu ớt.
Mà là do bản thân Hư Vô Sinh đã rất mạnh rồi, người mạnh nhất chỉ dưới Thiên Vương, vậy thì có mạnh không chứ?
Hơn nữa, Tần Ninh còn là đầu thai chuyển kiếp của U Vương, hắn mới là Vương Giả nhị phẩm mà đã có thể đánh thắng Vương Giả cửu phẩm.
Trong hai người này, ông ta không bằng một ai cả! Bây giờ, ông ta rất muốn phản bác lời chê bai đó, nhưng dường như lại không thốt ra lời phản bác được.
Cực Sinh Bi lạnh lùng quan sát bốn phía.
"Có gì đó hơi sai".
Ánh mắt Cực Sinh Bi thay đổi.
"Sao đấy?"
Tiên Hàm vội vàng hỏi.
Lẽ nào có ai đó đang đến đây sao?
"Cẩn thận chút đi!"
Cực Sinh Bi nói tiếp: "Hư Vô Sinh làm lớn chuyện như vậy, sao các chủ Thiên Đế các lại có thể trơ mắt nhìn ông ta gặp Diêm Vương chứ?"
"Lý Nhất Phong đã đi đời, nếu bây giờ mà Hư Vô Sinh cũng đi theo, dẫu đó có là Đế Lâm Thiên thì e là cũng khó chấp nhận sự thật này nhỉ?"
Nghe ông ta nói thế, Tiên Hàm bèn gật đầu tán đồng.
Cùng lúc đó, trong lưới sắt khổng lồ.
Cơ thể Tần Ninh đang bị vô số sợi xích sắt trói buộc, lực lượng ngưng tụ khắp cả người hắn.
Luồng khí tức bá đạo hết đợt này đến đợt khác truyền ra.
Khí băng hàn ồ ạt chảy vào trong cơ thể Tần Ninh.
Thế nhưng, bây giờ Tần Ninh chẳng thèm ngó ngàng đến chúng.
Khí băng hàn này không gây ra quá nhiều sức sát thương đối với hắn.
Mà ngược lại, khi khí băng hàn xâm nhập vào trong cơ thể sẽ giúp nuôi dưỡng thần hồn Băng Hoàng trong hắn.
Thần hồn Băng Hoàng! Trời sinh nó đã thuộc về băng giá! Đối với hắn mà nói, nó càng phát triển càng tốt.
Dùng hàn khí trong xích sắt kia để nuôi dưỡng thần hồn vô cùng thong thả.
Nhưng thật ra, hiện tại, ở cách đó không xa là một con quái thú được Hư Vô Sinh tạo ra khi tập hợp hơn trăm con huyền thú, nó đã gây cho hắn sự uy hiếp không hề nhỏ.
"Nếu bổn vương chết, thì U Vương ngươi cũng đừng hòng sống an lành".
Hư Vô Sinh hừ lạnh.
"Vậy thì ngươi quá đề cao bản thân mình rồi đó!"
Tần Ninh hừ, quát: "Chết đến nơi rồi mà còn không biết điều, bảo sao Đế Lâm Thiên lại có thể coi ngươi như đồ ngu mà vờn qua vờn lại!"
"Hừ!"
Hư Vô Sinh hừ lạnh, bước ra từng bước, thân thể to lớn của ông ta bỗng nhiên phóng ra một sức sát thương vô cùng mạnh mẽ.
Rầm rầm rầm... giờ đây, giữa trời đất bùng nổ ra một luồng khí tức khiến người ta cảm giác khiếp đảm.
Ngay sau đó, thân thể Hư Vô Sinh nhanh chóng liều chết xông lên.
Tần Ninh cũng không lảm nhảm nữa, hắn cầm Vương Kiếm Độ Sinh chém ra một kiếm.
Thế nhưng, lại xuất hiện vô số long ảnh lờn vờn trên Vương Kiếm Độ Sinh.
Mỗi một cái long ảnh tựa như đang bám chặt lấy Vương Kiếm Độ Sinh, khiến cho thanh kiếm bây giờ lại càng trở nên dũng mãnh oai phong hơn.
"Chém!"
Một kiếm chém xuống.
Từng luồng khí tức mạnh mẽ phóng ra xung quanh.
Lưỡi kiếm dữ dội lao đến.
Tiếng rồng gầm gừ truyền ra.
Tiếng nổ động trời vang lên.
Một con quái thú của Hư Vô Sinh đã bị chém chết trong nháy mắt.
Thế nhưng, bỗng nhiên xuất hiện một cái miệng trên cơ thể nó, cái miệng đó há rộng, rồi phun ra một dòng nham thạch nóng hừng hực về phía Tần Ninh.
"Thôn Diễm Huyền Ngưu!"
Ánh mắt Tần Ninh tập trung vào cái miệng đang há to kia.
Đó là Thôn Diễm Huyền Ngưu, một con huyền thú cấp chín, khi trưởng thành sẽ có thực lực tương đường với Vương Giả.
Loại huyền thú này thích sinh sống ở nơi nham thạch nóng chảy, nhiệt độ không khí cực cao, nó tu luyện bằng cách cắn nuốt hỏa linh thạch được ngưng tụ từ nham thạch.
Khi chiến đấu, ngọn lửa mà nó phun ra cực kỳ to lớn.
Hơn nữa, nó còn có tính ăn mòn rất mạnh.