Theo tiếng nổ kia truyền đến.
Thân ảnh hai người lay động.
Bốn phía dãy núi lúc này sụp đổ.
Không! Chính xác mà nói cũng không phải là bốn phía dãy núi sụp đổ.
Mà đất chỗ hai người ở đang bay lên.
U Tiêu Tiêu vội vàng túm chặt Tần Ninh, sợ bị tách ra.
Ầm… ầm… đất lúc này bay lên.
Dư âm từng trận từng trận truyền đến.
Lúc này hai thân ảnh dựa không giương cao mấy trăm mét.
Bốn phía cây cối lúc này đều thấp xuống.
Từng đường ánh sáng ngưng tụ, Tần Ninh nhìn bốn phía, hắn giậm chân.
Đất đai dưới chân văng tung tóe.
“Thú Vương, Huyền Quy Phục Địa!”
Tần Ninh từ từ nói.
Thú Vương! Đó không phải là thực lực cảnh giới Vương Giả sao?
U Tiêu Tiêu sửng sốt.
“Đừng gấp!”
Lúc này Tần Ninh mở miệng: “Thu liễm linh thức, tên nhãi này vừa mới tỉnh lại, chưa phát giác ra tồn tại của chúng ta”.
Ầm ầm ầm… Cùng với huyền thú phục địa từng bước một đi ra, toàn bộ đại lục lúc này đều rung chuyển.
Bốn phía không có một con huyền thú tồn tại.
Giống với loại huyền thú Cửu Giới mạnh mẽ tự thành Vương, địa bàn chí ít là trên trăm dặm, những huyền thú khác không dám tiến vào trong lãnh địa của Thú Vương.
Huyền Quy to lớn từng bước đi ra, tốc độ cực chậm.
Những cũng chỉ mấy cái thoáng chốc đã đi ra ngoài ngàn thước… Hai người Tần Ninh và U Tiêu Tiêu ở trên thân Huyền Quy.
Dần dần, bước chân Huyền Quy hình như chậm lại.
Đi đến trước một mảng đất đá.
Bước chân Huyền Quy dừng lại, nhìn đất đá.
Một mảng địa vực bao phủ toàn bộ là đá, rất bất quy tắc.
Hơn nữa trung tâm đất đá, một ngọn núi cao cắm thẳng lên trời, hết sức kinh người.
Huyền Quy vào thời khắc này dừng lại, không nói một lời, thậm chí nheo cặp mắt lại, truyền đến tiếng hô hấp ổn định.
Tần Ninh nhìn về phía ngọn núi cao trung tâm đất đá kia, ánh mắt hơi lóe lên.
“Ninh ca ca, đây là cái gì?”
U Tiêu Tiêu giờ phút này không dám thở mạnh, thấp giọng nói.
“Đợi nhìn xem”.
Tần Ninh thấp giọng nói.
Huyền Quy Phục Địa trên đất gần như coi hai người bọn họ thành con kiến hôi.
Nhưng quả thật cũng đúng.
Khí tức hai người lúc này nội liễm, cơ thể… dài mấy trăm trượng, nó giương cao đầu, đối với Huyền Quy Phục Địa cao mấy trăm mét mà nói bọn họ không tính là gì.
Không bao lâu bốn phía núi rừng khôi phục lại yên tĩnh.
Từng tia khí tức nóng bỏng từ từ bay lên.
Cách đó không xa, tiếng gió bi thương thảm khốc.
Tiếng nổ lúc này vang lên.
Núi rừng sụp đổ, con đường nứt ra.
Một thân ảnh khổng lồ hiện giờ bước ra, chầm chậm đến.
Đó là một con hổ, một con mãnh hổ cao chừng năm trăm trượng, thân thể khôi ngô, toàn thân bộ lông màu đen.
“Hổ Vương Hắc Yên!”
Tần Ninh lẩm bẩm nói.
Thú vị, ngày càng thú vị.