“Chắc chắn có trò gian!”
Tần Ninh thản nhiên nói: “Nhưng tất cả đã đến đây rồi, có gian trá thì các người cũng không chạy thoát nổi”.
Ba vị Thánh Hoàng cảm nhận kỹ xung quanh, cuối cùng ánh mắt đều tập trung lên tảng đá hai bên.
Các núi đá đều điêu khắc hình dạng đầu thánh thú, trông rất hung dữ đáng sợ, có thể nói là thể hiện hàng trăm tư thái.
“Nơi này là tế đàn Vong Giả thực sự”.
Tần Ninh giải thích nói: “Ta mở cho các ngươi xem nhé?”
“Nhưng trước đó, cần phải phá giải sát trận phong cấm trên tế đàn. Thời kỳ đỉnh phong năm đó, sát trận này giết Thánh Đế chỉ là chuyện nhỏ thôi, qua hàng vạn năm, có lẽ sẽ khó hơn, nhưng giết Thánh Vương, ta nghĩ vẫn không thành vấn đề”.
Trong lúc Tần Ninh nói, các hình đầu điêu khắc xung quanh lấp lánh hào quang.
Cùng với hào quang lấp lánh, mọi người bước chân dẫm xuống thềm đá, giống như tế đài, chín mươi chín bóng hình thánh thú lóe lên hào quang đầy màu sắc.
Chín mươi chín con thánh thú dường như sống lại.