Phong Thần Châu

Chương 4822




 Nghe vậy, thần sắc Tần Ninh lạnh lùng.  

 

Quả nhiên!  

 

Suốt hành trình này, Tần Ninh luôn cảm thấy là Thánh Thú tông bị nhắm vào.  

 

Từ Đường Minh cho đến Y Linh Chỉ, Hạo Thiên, rồi đến Ôn Hiến Chi.  

 

Ma tộc đã lần lượt gài bẫy bọn họ đi vào thánh cảnh Vị Ương, bắt giữ tất cả.  

 

Mà bây giờ, Ma tộc cũng dẫn hắn từng bước đi vào nơi sâu.  

 

Bởi vì Ma tộc xác định hắn có mối quan hệ thâm sâu với Ngự Thiên Thánh Tôn.  

 

Mà tất thảy cũng vì lột xác của Ngự Thiên Thánh Tôn.  

 

Y hệt như Ma tộc tại đại lục Vạn Thiên năm đó, chúng vì mộ U Vương, vì lột xác của Cửu U Đại Đế.  

 

Mà Tần Ninh lúc này cũng không khỏi thở ra một hơi.  

 

Năm đó, mỗi một lần kết thúc một kiếp, hắn đều giữ lại lột xác, nếu không nhờ chút thủ đoạn hắn để lại thì e là chín cái lột xác đã sớm bị Ma tộc giày xéo rồi.  

 

Mà hiển nhiên, hiện tại cho thấy bất kể là đại lục Vạn Thiên hay Hạ Tam Thiên thì đám Ma tộc đều đang vì lột xác của hắn mà khuấy động phong vân.  

 

Những người khác có thể không hiểu vì sao.  

 

Nhưng trong thâm tâm hắn lại rất rõ ràng.  

 

Đã có một bàn tay khổng lồ định bắt hắn trong lúc vô hình.  

 

Để không cho đời thứ chín của Cửu Mệnh Thiên Tử hắn được thành công.  


 

Có lẽ vào lúc đời thứ chín thành công thì hắn nên được quay về Thương Mang Vân Giới, nhưng chính những kẻ này lại âm thầm ra tay làm xáo trộn mọi thứ.  

 

Vẫn có điều làm Tần Ninh không hiểu, tại sao đám Ma tộc này lại phá hỏng lịch kiếp của hắn, và một mực bắt lấy lột xác không buông?  

 

Nếu muốn giết hắn thì ra tay với bản thể chẳng phải nhanh hơn sao?  

 

Không lẽ là... vì muốn đạt được thứ gì đó?  

 

Nội tâm Tần Ninh cũng rất mơ hồ.  

 

Hắn hiểu được, đám Ma tộc kia chắc chắn không có tư cách biết lý do,  

 

Trên đại lục Vạn Thiên năm đó, kẻ thống lĩnh của Ma tộc chỉ có mục tiêu là giết hắn, đoạt lột xác của Cửu U Đại Đế.  

 


Có lẽ chỉ có kẻ đứng sau hoặc là những nhân vật có địa vị gần kẻ đứng sau mới có khả năng biết.  

 

Tần Ninh lúc này nhìn Huyết Vãng Sinh và Dạ Vô Sinh.  

“Chỉ bằng hai tên Thánh Vương cửu hiền các ngươi mà thôi à, không lẽ cũng tới đây chịu chết hay sao?”