Nhưng Tần Ninh lại lắc đầu cười nói: “Không!”
“Càng là nhằm vào ta, thì ta càng phải xuất hiện”.
“Cuộc chiến này xem ra thì có thể kéo dài rất lâu, nhưng rốt cuộc kéo dài được bao lâu thì còn chưa biết”.
“Ta không có thời gian để dây dưa với bọn chúng ở trong Tam Thanh tiên vực, ta nghĩ là có một số người cũng không muốn như vậy”.
“Trong khoảng thời gian này ta cũng đã nghĩ rất nhiều, Vị kia ở Thượng.
Thanh Lâu bất kể là ai, thì có lẽ cũng đang chờ đợi một thời cơ”.
“Nếu đã như vậy, ta sẽ tạo ra một thời cơ cho hẳn ta”.
Phải biết rằng.
Trước mắt.
Trong tay Tần Ninh còn nắm một con cờ là Ôn Ngọc Trạch. Dị tộc không thể nào từ bỏ Ôn Ngọc Trạch.
Mà Tần Ninh sẽ càng không từ bỏ.
Chuyện xảy ra trên biển Tam Đế càng giống như một mồi lửa. Mà bây giờ, trò chơi mới chỉ bắt đầu.
Tân Ninh nhìn về phía Ninh Chỉ Vi và Ninh Tùy Vân hỏi: “Bây giờ người của Bạch gia và Giang gia đều ở trong Thái Ninh Vực của ngươi à?”
“Có lẽ vậy”.
“Được”.
Tần Ninh mỉm cười: “Dịch Nhi, Nam Hiên, hai người các con trấn giữ ở Tây Thanh Vực, dẫn theo người của Trúc Diệp Tông áp sát về phía Thái Ninh Vực, ta và Viên Viên, Trúc Thanh, sẽ đi trước đến Thái Ninh Vực”.
“Các ngươi bận bịu nhiều năm như vậy, mà chỉ có một Tây Thanh Vực diện tích nhỏ bé, lần này, hãy chiếm lấy hết ba đại vực kia đi, bao gồm cả phạm vi lãnh
địa của Trúc Diệp Thanh nữa”.
Lúc Tần Ninh sải chân bước đi, cả người như đã hóa thành một luồng ánh sáng, rời khỏi Trúc Diệp Tông.
Thời Thanh Trúc và Diệp Viên Viên hai người cũng nhanh chóng đuổi theo.
Ba bóng sáng liền biến mất.
Thần Tinh Dịch lập tức hạ lệnh: “Đều đừng có ngẩn ra nữa, lập tức triệu tập đệ tử và trưởng lão của Trúc Diệp Tông lại đây, xuất phát đi Thái Ninh Vực, xem xem đám khốn kiếp của Bạch gia và Giang gia rốt cuộc dựa vào cái gì mà dám
ngông cuồng như thết”
“Thực sự cho là có dị tộc chống lưng thì trong Tam Thanh tiên vực này. muốn làm gì thì làm à?”
“Vâng!” “Vâng!” Bên trong Trúc Diệp Tông, mọi người rất nhanh liền bắt đầu bận rộn.
Tân Ninh, Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên ba người đứng yên trên người của Cửu Anh.
Lúc này Đại Hoàng cũng đứng thẳng tắp đầy uy phong ở bên cạnh Tần Ninh, phấn khích sủa gâu gâu nói: “Cẩu gia đi cùng với Tân gia, đi giết sạch dị tộc”.
Mấy ngày trước trong biển Tam Đế, sau khi giết chết dị tộc, Tân Ninh đã đưa hết chỗ Tịnh Ma Tiên Đan mà nó xứng đáng được nhận cho nó.
Điều này khiến Đại Hoàng vui muốn chết. Nhưng sau khi ăn xong thì bị nghiện. Bây giờ, lại có cơ hội để đi giết chết dị tộc, Đại Hoàng cực kỳ hưng phấn.
Lão Thụ Quái cũng ôm bộ dạng đầy vẻ nịnh nọt, cực kỳ giống một gã gian thần đứng ở bên cạnh Tần Ninh.
Cấp bậc Tiên Tôn Tiên Đế đánh nhau, bọn họ không có tư cách tham dự vào.
Nhưng mà cấp bậc Tiên Quân Tiên Vương thì lại nằm trong phạm vi thuộc tầng lớp của bọn họ.
Cửu Anh có tốc độ cực nhanh, cả đường trèo non lội suối dần dần tiến sát đến Thái Ninh Vực.
Tam Thanh tiên vực, bách vực đại địa.
Thái Ninh Vực, nằm ở tận cùng phía Tây của Tam Thanh tiên vực, diện tích của địa vực không lớn không nhỏ, nhìn lên trên thì không rộng bằng, nhưng nhìn xuống dưới thì cũng hơn rất nhiều nơi.
Ninh gia, vốn dĩ tộc trưởng là một vị Tiên Vương đỉnh phong.
Vốn dĩ đời đời của Ninh gia đã cắm rễ ở đây từ lâu, luôn có mối quan hệ hòa thuận với Bạch gia ở Thái Bạch Vực và Giang gia ở Thái Giang vực.
Nhưng lần này.
Bạch gia và Giang gia bỗng nhiên tấn công, khiến cho Ninh gia bất ngờ không kịp phòng bị nên mới tổn thất nghiệm trọng.
“Hai người Ninh Chỉ Vi và Ninh Tùy Vân chạy thoát rồi!”
Một người đàn ông trung niên mặc trường bào màu trắng nói: “Bọn họ chạy về phía Bắc, cũng chỉ có thể chạy về phía Trúc Diệp Tông mà thôi”.
“Bạch Anh huynh lo lắng à?”
Bên cạnh người đàn ông áo trắng, một bóng người cao lớn quần áo lụa là cười ha ha nói: “Trúc Diệp Tông, nghe đồn Thời Thanh Trúc, Diệp Viên Viên, Diệp. Nam Hiên, Thần Tinh Dịch bốn người này đều được Tân Ninh kia giúp đỡ, đến nay đã là cảnh giới Tiên Vương, có tiến bộ rõ rệt, Bạch Anh huynh đang lo lắng bọn họ?”