Phong Thần Châu

Chương 10732: Mà lúc này




“Thượng Thanh Lâu, Huyền đại sư”.

Hàn Thanh Tiêu đứng chắp tay sau lưng, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Sao nào? Muốn lấy sức mạnh của một mình mình để thay đổi thế cục suy tàn của ba bá chủ ngày hôm nay?”

Huyền đại sư chậm rãi đáp: “Hàn Thanh Tiêu, một Tiên Tôn nho nhỏ như: ngươi, bổn tọa không muốn ra tay với ngươi, bảo người đứng sau lưng ngươi ra đây đi, ngươi không có tư cách so tài với bổn tọa!”

Nghe vậy, hai bàn tay chắp sau lưng của Hàn Thanh Tiêu xiết chặt.

Ông ta chưa từng gặp qua người nào bá đạo như người này.

Một Tiên Tôn nho nhỏ?

Trong tiên giới bao la này, còn có ai có thể mạnh hơn cả Tiên Tôn không?

Huyền đại sư lại nói tiếp: “Mau gọi đi, ngươi không gọi, thì ta sẽ đại khai sát giới đó!”

Nghe vậy, Hàn Thanh Điền đứng bên cạnh Hàn Thanh Tiêu lạnh mặt nói: “Đã được nghe từ lâu, trong Thượng Thanh Lâu có vị Huyền đại sư, khiến cho từ trên xuống dưới Thượng Thanh Lâu phải nghe lời răm rắp, cung kính có thừa, bổn tọa muốn xem xem, ngươi rốt cuộc là cái thứ gì, mà làm bộ làm tịch!”

Hàn Thanh Điền vừa dứt lời, gương mặt thoáng băng lạnh.

Một bàn tay hắn ta nắm lại, khi cơ thể hắn ta lao ra tấn công, áp lực bốn phía xung quanh càng trở nên khủng khiếp.

Tân Ninh lúc này cũng đang đứng ở đây, nếu không phải Mạc Xuyên bước đến chặn lại luồng áp lực kia thì Tân Ninh với cảnh giới Tiên Vương đã bị ép thành thịt vụn rồi.

“Kẻ vô tri nên không biết sợ!”

Giọng nói trải qua nhiều bể dâu của Huyền đại sư vang lên, trong lúc đứng chắp tay sau lưng, một bàn tay nhẹ nhàng cuốn lấy lọn tóc dài, sau đó búng ra một cái.

Tỉng...

Sau lưng Huyền đại sư, có một tiếng ting thật lớn vang lên, tiếp đó hóa thành một bóng kiếm sắc bén mà rực rỡ chói mắt, đâm về phía Hàn Thanh Điền đang tấn công đến.

Hàn Thanh Điền lạnh lùng hừ mũi, bàn tay vươn ra nắm lấy.

Phụt!

Nhưng một giây sau.

Bóng kiếm sắc bén đã dễ dàng đánh nát bàn tay của Hàn Thanh Điền.

Bàn tay hắn liền lập tức nổ tung.

Giữa bầu trời có tiếng sấm đì đùng vang vọng tứ phương.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Hàn Thanh Điền, một vị Tiên Tôn, một bàn tay cứ thế mà nát thành bột mịn.

Hàn Thanh Điền đứng ở giữa không trung, vẻ mặt lạnh lẽo nhưng lại không hề kêu đau, chỉ là ánh mắt nhìn về phía vị Huyền đại sư này đã đầy vẻ kinh hoàng.

Người này, rốt cuộc là ail

Mà cảnh tượng này, bị những Tiên Tôn khác nhìn thấy, ai nấy cũng đều choáng ngợp.

Trong lúc nhấc tay thôi mà có thể dễ dàng làm tổn thương đến một kẻ mạnh Tiên Tôn, tuyệt đối không chỉ đơn giản là một Tiên Tôn bình thường.

Vị Huyền đại sư này... Mà cùng lúc đó.

Thanh Thiên Tung, Ngọc Thiên Ngưng liền quay sang nhìn Thượng Vân Nhiên.

“Không phải ngươi nói, thằng nhóc này, không mạnh à?”, Thanh Thiên Tung hỏi.

Vẻ mặt Thượng Vân Nhiên ngạc nhiên hết sức: “Ta lúc nào nói vậy? Ta chỉ là nói Huyền đại sư đan thuật rất mạnh, ta không hề biết thực lực của người cao

thấp thế nào...".

Lời này nói ra, Ngọc Thiên Ngưng không khỏi nói: “Tổng lâu chủ như ngươi, tốt nhất thoái vị nhường ngôi đi thôi!”

“Ta đúng là có dự định này mà, truyền lại vị trí cho Diệp Viên Viên, ta không phải đã nói rồi à?”

Hai người lười chẳng muốn quan tâm đến Thượng Vân Nhiên nữa.

Suy nghĩ của lão già này khác với người bình thường.

Huyền đại sư đứng giữa không trung, cái ót quay về phía mọi người, lại nói Hàn Thanh Tiêu, Cảnh Chấn Vũ, ta nói với các ngươi rồi, mau gọi người đứng sau lưng các ngươi ra đây, nếu không... hôm nay mười hai vị Tiên Tôn, đều sẽ phải chết ở đây, đây là lần cuối cùng bổn tọa nhắc nhở các ngươi!”

Giọng nói của Huyền đại sư vừa dứt. Mọi người ai nấy đều yên lặng.

Ngay sau đó, Hàn Thanh Tiêu lạnh lùng nói: “Các hạ rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

“Bổn tọa là ai, ngươi không có tư cách để biết!”

Huyền đại sư nói bằng giọng hờ hững: “Bổn tọa ở trong Thượng Thanh Lâu chỉ muốn chuyên tâm tu hành đan thuật, nhưng các ngươi không để cho Tam Thanh tiên vực được yên bình, tức là không để cho bổn tọa được yên bình, bổn tọa nếu đã đến đây, vậy thì việc này không thể cứ thế mà cho qua nữa!”

“Mau, gọi người đó ra đây!”


Rất nhanh, Diệp Viên Viên, Thời Thanh Trúc, Diệp Nam Hiên, Thần Tinh Dịch cũng đều đến đây.

Nhìn thấy trận địa phía trước mặt, ai nấy đều biến sắc. “Sư phụ, này...”.

“Được rồi, nghỉ ngơi chút đi!”, Tân Ninh phẩy tay, tiếp đó lấy ra bàn ghế ngồi xuống, rồi lấy thêm cả một chút lá trà, thổi lửa đun sôi một ấm nước.

Nhìn thấy cảnh này, mấy người bọn họ đều bốn mắt nhìn nhau.