“Tam Thanh tiên vực trong cả đại địa tiên giới này không được tính là quá mạnh, vốn dĩ để cho Hàn Mị tộc, Cảnh Hỏa tộc, cùng với những người còn sót lại của ba đại tộc là Thanh Giác tộc, Thụ Nhãn tộc, Ảnh Lang tộc cùng nhau đánh chiếm, cướp lấy Tam Thanh tiên vực là một việc nắm chắc trong lòng bàn tay!”
“Nhưng mà...”.
Diệp Chi Vấn lạnh lùng nói: “Thời cơ chưa đến, các ngươi đã ra tay trước, do đó khiến cho kế hoạch thất bại, bây giờ ngược lại còn trách ta?”
Lời này vừa nói xong, sắc mặt của Hàn Thanh Tiêu và Cảnh Chấn Vũ thay đổi vài lần, cuối cùng cũng không nói được câu nào.
Qua một lúc sau, Cảnh Chấn Vũ mới nói: “Là Thanh Thương, không hành sự theo kế hoạch, cứ phải giết bằng được Tần Ninh, kết quả cứ thế gây ra một chuỗi những sự việc tiếp theo xảy ra...".
Thanh Thương.
Cơ Bằng Triển.
Thiên Lang Tử.
Ba người này đã bị giết rồi.
Diệp Chỉ Vấn lạnh lùng nói: “Thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều”.
“Cho dù là như vậy...”, sắc mặt Hàn Thanh Tiêu đanh lại nói: “Chúng ta cũng không thể từ bỏ mấy vạn người trong tộc như vậy chứ...”.
“Không từ bỏ, vậy ngươi định đi chết với bọn họ à!”
Diệp Chi Vấn nói một cách vô tình: “Ta có thể cứu được bốn người các ngươi đã là hết sức rồi”.
“Còn về những người khác, bọn họ chết hay sống, tiếp sau đây xem người của ba đại tông trong Tam Thanh tiên vực sẽ có hành động gì, đến lúc đó, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu bấy nhiêu vậy!”
Diệp Chi Vấn thoáng dừng lại, nhìn vẻ mặt thê lương của bốn người, không khỏi nói tiếp: “Có lẽ các ngươi không biết, Huyền đại sư kia, với thực lực của ta cũng không thể giết được hắn”.
“Thêm nữa, ngoại trừ Huyền đại sư ra, còn có Cố Vân Kiếm!“ Cố Vân Kiếm!
Bốn đại Tiên Tôn đều có biểu cảm ngây dại.
Lôi Doanh Tiên Tôn hừ mũi nói: “Lại là Cố Vân Kiếm này, tên khốn đó, đúng là như âm hồn không tan, lúc nào cũng đeo bám...".
Diệp Chi Vấn hừ mũi nói “Nói cho cùng, năm đó Cửu Âm tộc và Cửu Dương tộc còn bị người ta đùa bỡn nữa là, tự cho rằng đã đứng vững chân trong Thái Thần tiên vực rồi, bày mưu tính kế như thế, nhưng trên thực tế lại nhảy vào bẫy do người ta bày ra”.
Đối với chuyện này, bốn vị Tiên Tôn cung không có lời nào để phản bác.
Bởi vì những gì Diệp Chi Vấn nói đều là sự thật!
Cửu Âm tộc và Cửu Dương tộc năm đó dám ra tay với Thần Môn, chiếm cứ Thái Thần tiên vực, mà chuyện này dị tộc bên trong các đại tiên vực của tiên giới đều biết.
Khi đó hai đại tộc trưởng hăng hái hăm hở, thậm chí còn tự tin nói rằng, một khi chiếm cứ được Thái Thần tiên vực, vậy dị tộc ở các phương sẽ có một chỗ đứng trong tiên giới.
Nhưng thực tế thì sao?
'Thần Môn không còn. Nhưng Cửu Âm tộc và Cửu Dương tộc cũng xong đời. Thái Thần tiên vực rộng lớn như thế nhưng vẫn do Nhân tộc khống chế.
Hơn nữa, bề ngoài thì Thần Môn đã không còn, nhưng trên thực tế, những nhân vật nòng cốt đều vẫn còn sống khỏe mạnh, thậm chí những năm gần đây còn âm thầm phá hoại kế hoạch của dị tộc các phương hết lần này đến lần khác.
Diệp Chỉ Ván lại nói tiếp: “Được rồi, trong khoảng thời gian tiếp sau đây, Lôi Doanh, Ám Tòng Thiên, hai người giúp đỡ Hàn Thanh Tiêu và Cảnh Chấn Vũ, tranh thủ cứu được bao nhiêu người của Hàn Mị tộc và Cảnh Hỏa tộc bên trong 'Tam Thanh tiên vực thì cứu bấy nhiêu đi!”
Nói xong, Diệp Chi Vấn vừa phất tay sau đó biến mất.
Lôi Doanh lúc này mới nói: “Hàn tộc trưởng, Diệp tiên sinh là vì chúng ta đã phải bỏ ra rất nhiều công sức, hắn ta là người đến từ thượng giới, ngươi không nên nói chuyện với hắn ta như vậy, cho dù là mấy vị Thần Sử đại nhân cũng phải giữ thái độ cung kính với Diệp tiên sinh.
Hàn Thanh Tiêu lầm bầm nói: “Ta biết, chỉ là, lân này không nói đến việc chúng ta lấy rổ tre đựng nước cũng như không, mà đến cả mấy vạn người trong tộc cũng phải bù vào...”.
“Được rồi được rồi”.