Phong Thần Châu

Chương 10778: Trái lại có một điểm




Nói xong, Mục Huyền Thần từ từ rời đi.

Bên trong sơn cốc.

Hai bàn tay của Khúc Phỉ Yên linh hoạt xoa bóp vai cho Tân Ninh, nhưng rất nhanh, hai bàn tay kia liền không ngoan ngoãn nữa.

Tần Ninh ngủ say nhiều năm như vậy, rõ ràng cơ thể vẫn nằm đó ngủ say, nhưng trên thực tế lại chẳng có ngày nào là được nghỉ ngơi.

Bây giờ, làm sao mà chịu được sự trêu chọc đến ngứa ngáy như vậy của Khúc Phỉ Yên.

Rất nhanh, bên trong sơn cốc, trong đình nghỉ mát, hai bóng người quấn lấy nhau.

Mặc dù con đường phía trước mịt mù tăm tối, nhưng vẫn khó ngăn được lòng ta hướng về!

Bên ngoài cửa, cỏ dại mọc xung quanh góc tường, bên trong cánh cửa, dòng nước trong thấm nhuần giao long.

Bên trong sơn cốc rộng lớn, có từng đợt từng đợt tiếng vang vọng lại.

Cho dù lũ lớn đổ về, Tân Ninh vẫn miệt mài tiến về phía trước, ngăn chặn hết mọi cơn sóng trào...

Sau một phen khơi thông xả lũ. Bên trong sơn cốc.

Y phục của Khúc Phỉ Yên lộn xộn đắp hờ trên người, cơ thể dán chặt vào lòng Tân Ninh, gương mặt của người phụ nữ dịu dàng đầy vẻ hạnh phúc.

“Sư phụ vẫn hệt như xưa, mạnh mẽ như hổi”, Khúc Phỉ Yên mỉm cười duyên dáng.

Tính cách của nàng ta trước giờ không chịu ràng buộc, đối diện với Tân Ninh lại càng buông thả bản thân.

'Tần Ninh không khỏi nói: “Bây giờ, nàng là người phụ nữ của ta, không phải là đệ tử của ta nữa rồi”.

“Gọi quen miệng rồi mà!” Bàn tay Tần Ninh nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen dài của Khúc Phỉ Yên, ngón tay lưồn vào trong mái tóc, nói tiếp: “Mấy vạn năm trở lại đây, cuộc sống không

dễ dàng phải không?”

Từ Trung Tam Thiên đến tiên giới, tất cả đều được bắt đầu lại từ đầu, nếu muốn thích ứng được thì không phải là chuyện dễ dàng.

Tính ra thì, sau khi đến tiên giới, cũng phải ba vạn năm rồi nhỉ?

Khúc Phỉ Yên cười nói: “Nào có gì không dễ thích ứng? Chàng cũng coi thường ta quá rồi đấy?”

Tần Ninh không khỏi bật cười.

Tính cách của Khúc Phỉ Yên khác hoàn toàn so với những người phụ nữ khác, ngày thường nhìn có vẻ sôi nổi không tuân theo quy tắc, nhưng nội tâm lại rất tỉnh tế.

Năm đó khi còn ở Trung Tam Thiên, nguyên nhân Tần Ninh nhận nàng ta làm đệ tử, ngoại trừ việc nàng ta có thiên phú độc đáo trong đạo Luyện khí ra, còn là vì tinh thần kiên cường không chịu thua của nàng ta.

Chín đời của mình, Tân Ninh thu nhận đồ đệ, chỉ có hai nữ tử, chính là Khúc Phỉ Yên và Chiêm Ngưng Tuyết.

Mặc dù nói hai nữ tử này đều là những người có vẻ ngoài sắc nước hương trời, nhưng ngay từ lúc đầu Tân Ninh cũng chẳng phải chỉ nhắm đến sắc đẹp.

Chuyện xảy ra đến ngày hôm nay, cũng đều vượt xa dự kiến của chính Tân Ninh.

Bất luận là tính to gan lớn mật cùng tư tưởng phóng khoáng của Khúc Phỉ Yên, chủ động ôm ấp dâng hiến, hay là Chiêm Ngưng Tuyết sống nội tâm che dấu lòng mến mộ thì đều khiến cho Tân Ninh khó mà từ chối được.

Loại khó từ chối này, không phải vì sắc đẹp mà là vì trái tim.

Tần Ninh trước nay chưa từng đặt cho mình chuẩn mực chỉ chung tình với một người duy nhất!

Dù gì, trên còn có lão cha đã tìm cho mình đến chín người mẹ, tấm gương sáng này vẫn sờ sờ trước mắt, Tân Ninh có học theo thì cũng là chuyện bình thường.

Trái lại có một điểm...

Năm đó lão cha cưới đến chín người phụ nữ, có một số hoặc ít hoặc nhiều là do tổ phụ âm thầm thúc đẩy sắp xếp.


“Chàng cười cái gì?”, Khúc Phỉ Yên ngẩng đầu nhìn Tân Ninh.

“Không có gì, chỉ là nghĩ đến mẫu thân, nghĩ đến Y Tuyền...”, Tân Ninh xoa đầu Khúc Phỉ Yên nói: “Tương lai sợ là các nàng sẽ phải khổ sở một trận”.

Nghe vậy, Khúc Phỉ Yên bĩu môi. Nàng ta còn lâu mới sợi

Ngay lập tức, Tần Ninh bật cười ha ha nói: “Nhưng mà, nếu như nghĩa phụ và sư phụ đều ở đó, mẹ của †a cũng chẳng làm gì được ta!”