Phong Thần Châu

Chương 1144: “Kinh Mặc đại ca...”  




 “Thật sự có Ngũ Thái Thần Thạch sao? Nghe nói ở kỷ nguyên trước, Vô Thượng Thần Đế đã dùng nó để đắp trời, cái này không phải sớm đã biến mất ở kỷ nguyên trước rồi sao?”  

 

Tất cả mọi thứ có ở trong truyền thuyết đều có thể tồn tại ở trong thực tế”.  

 

Tần Ninh thở dài một hơi, bước lên phía trước.  

 

“Lão Vệ, ngươi làm hộ pháp cho ta!”  

 

“Tôm cát nhỏ, đến lúc cần đến ngươi rồi!”  

 

Tần Ninh mạnh mẽ nói: “Ta dùng Ngũ Thái Thần Thạch đắp nặn thân thể cho Kinh Mặc đại ca, một hồn được nuôi dưỡng cho đến nay có lẽ đã sớm hoàn chỉnh rồi”.  

 

“Bây giờ cần máu thần làm chất dẫn...”  

 

“Trong cơ thể của ngươi chảy dòng máu của Thượng Cổ Thần Long, ta cần... máu của ngươi...”  

 

Tôm cát nhỏ lúc này hào phóng đáp: “Yên tâm đi, không thành vấn đề!”  

 

Tần Ninh gật đầu, sau đó đứng vững, hai tay tạo kết ấn, từng ấn phù lờ mờ hiện ra.  

 

Giờ phút này trong mắt của lão Vệ hiện lên sự lo âu, ngập ngừng muốn nói lại thôi.  

 

Tần Ninh tập trung nhìn cây cổ thụ trước mặt.  

 

Tôm cát nhỏ kích động, đã chuẩn bị sẵn sàng, pho tượng bây giờ đứng bất động dưới gốc cây cổ thụ.  

 

“Mở!”  

 

Tần Ninh quát khẽ một tiếng, vung tay lên, từng luồng khí tức dồi dào lan toả ra.  

 

Mỗi một báu vật trời đất đều có thể khiến toàn bộ Cửu U Đại Lục gào thét, khiến ngàn vạn đại lục sôi trào trên thân cây cổ thụ lúc này đang chảy vào bên dưới gốc cây cổ thụ từng cái từng cái một.  

 

Khi tập hợp đến dưới gốc cây cổ thụ liền đi thẳng vào bên trong cơ thể được làm bằng Ngũ Thái Thần Thạch.  

 

Ngay lập tức, toàn bộ cơ thể lúc này như sống lại.  

 

Một tia sáng từ bên trong cơ thể chiếu ra, khiến không gian xung quanh sáng ngời rực rỡ.  

 

Một luồng sáng mạnh mẽ lan toả, một luồng khí tức mát lòng mát dạ di chuyển.  

 

Đúng lúc này, hai tay của Tần Ninh run lên.  

 

“Tôm cát nhỏ!”  

 

“Đến đây!”  

 

Tôm cát nhỏ không chút do dự, cơ thể bỗng biến hoá cao lớn trăm trượng, cái càng cắm xuống đất, xuất hiện một vết thương, máu tí tách chảy ra nhưng không đau đớn chút nào.  

 

Tần Ninh lúc này tập hợp những giọt máu đó xung quanh cơ thể.  


 

“Kinh Mặc đại ca...”  

 

Vì chuyện này mà hắn đã tốn mấy vạn năm đi khắp ngàn đại lục, thu thập báu vật, hắn không tiếc trả giá bằng vạn năm tuổi thọ của mình để lưu giữ một hồn của Kinh Mặc.