Phong Thần Châu

Chương 1259: Cảnh tượng trở nên khá là yên tĩnh.  




 “Còn Hạ Thất Vương và Hạ Thanh kia, nếu ta nhớ không nhầm thì Cửu U Đại Đế và các cổ quốc đều ước định với nhau là không cho các người đi vào Thiên Thận cung”.  

 

“Nếu đã quên thì quay về lật sách cổ Đại Hạ ra, ta nghĩ chắc chắn là có ghi lại đấy”.  

 

“Hậu quả của việc làm trái ước định, ta nghĩ người làm quốc quân như ông phải hiểu chứ”.  

 

Nghe Tần Ninh nói vậy, sắc mặt Hạ Phương Ki càng không tự nhiên.  

 

Đúng là cổ quốc Đại Hạ có một câu cổ huấn truyền thừa xuống như thế.  

 

Nhưng Cửu U Đại Đế đã mất tích hơn chín vạn năm, hơn nữa tôn giả Thanh Vân cùng ba vị đồ tôn mà Cửu U Đại Đế yêu thương nhất cũng đều biến mất theo, chín vạn năm đã qua đi, ai mà biết bọn họ còn sống hay không?  

 

Có điều uy nghiêm của Cửu U Đại Đế quá lớn, cho nên Hạ Phương Ki cũng không dám làm trái, bèn phái một vị vương gia và hoàng tử đến đó, cứ tưởng là không sao, ai mà ngờ cũng lại xảy ra chuyện.  

 

“Nhớ ra chưa?”  

 

Tần Ninh lại nói: “Nhớ ra rồi thì tốt, theo đạo lý thì nên tiêu diệt cổ quốc Đại Hạ các người mới đúng đấy. Các cổ quốc khác đều không xuất hiện, vậy mà cổ quốc Đại Hạ các người đều sốt ruột lật đật, cũng không sợ mấy lão tổ tông trong quan tài nhảy ra làm thịt các người à”.  

 

Nghe vậy, sắc mặt Hạ Phương Ki trở nên khó coi.  

 

Bị một thanh niên trên dưới hai mươi tuổi răn dạy như vậy thật sự quá mất mặt.  

 

Nhưng lúc này ông ta không thể phản bác.  

 

Bây giờ có thể khiến Tần Ninh đồng ý trả lại Cửu Hoang chiến xa đã là kết quả cực tốt rồi.  

 

Ông ta vốn không phải đối thủ của Tần Ninh, giết Tần Ninh không khác nào người mê nói mớ.  

 

“Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì đi đi, thành thật làm quốc quân của ông thôi, đừng có làm mấy trò vô dụng nữa...”  

 

Tần Ninh lúc này phất tay đuổi người.  

 

Mục tiêu của hắn không phải là cổ quốc Đại Hạ. Hạ Phương Ki xuất hiện cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn, phất tay đuổi đi là được.  

 

“Nhưng mà...”  

 

“Không nhưng nhị gì hết!”  

 

Giọng điệu của Tần Ninh đột nhiên trở nên lạnh nhạt, quát lên: “Hạ Phương Ki, ta đã nể mặt ông lắm rồi đó, nếu ông không biết điều nữa thì Thánh Vương Phủ và Viêm gia sẽ đều là vết xe đổ của ông!”  

 

Sự nhẫn nại của Tần Ninh lúc này đã gần tiêu hết.  

 

Ước hẹn ba chiêu là hắn đã khách sáo lắm rồi.  

 


Đám hào cường của cổ quốc Đại Hạ cũng lần lượt bỏ chạy.  

 

Cảnh tượng trở nên khá là yên tĩnh.  

Tần Ninh ngồi lại lên xe chiến, nhìn sang một người khác.