Phong Thần Châu

Chương 1262: “Ta thích ngươi gọi ta là lão Vệ hơn”.   




 

Hiện nay trưởng tộc của năm gia tộc bỏ mình, giờ cả năm gia tộc lớn đều không còn nội tình hay chỗ dựa hay uy năng như trước, đây vốn là hậu quả của chúng.  

 

Tần Ninh phất tay, thu hồi Cửu Hoang chiến xa rồi đứng vững trên thân của lão rùa.  

 

Lão Vệ lúc này kéo theo Đỗ tiên sinh kia, cũng hạ xuống.  

 

Lúc này, nhìn một nhân vật vô địch cảnh giới Hóa Thần cửu chuyển như lợn chết trong tay lão Vệ, mấy người Kiếm Tiểu Minh đều không khỏi nhíu mi.  

 

Lão Vệ, quá kinh khủng.  

 

“Nói rồi à?”  

 

“Ừm, đám Ma tộc này vì để tiện cho đại kế nên học theo con người, mỗi bên tự đặt ra dòng họ và tên gọi. Kẻ này tên là Đỗ Phương Hồi, đến từ Ma tộc Xích Huyết, mà Tuyệt Ninh tông cũng chính xác là do Ma tộc Xích Huyết gây dựng nên, thời gian tồn tại cũng khá lâu rồi”.  

 

“Có điều Tuyệt Ninh tông này chỉ có đám thành viên cấp cao và tông chủ là Ma tộc mà thôi, các trưởng lão cùng đệ tử đều là con người. Những đệ tử đó không biết chúng là Ma tộc...”  

 

Nghe lão Vệ nói vây, Tần Ninh gật đầu.  

 

“Xem ra Ma tộc biết học đòi rồi đấy”.  

 

“Tần Ninh, ngươi phá chuyện tốt của Ma tộc chúng ta, chờ đến lúc Ma tộc chúng ta xông lên mặt đất, ngươi chắc chắn sẽ là kẻ đứng mũi chịu sào, đầu lìa khỏi xác”, Đỗ Phương Hồi hung ác nói.  

 

“Ngươi đang nằm mơ à”.  

 

Tần Ninh không buồn quan tâm, vỗ vào lão rùa và nói: “Đi thôi, xuất phát!”  

 

“Hủy diệt Tuyệt Ninh tông!”  

 

Lão rùa to lớn lúc này chạy như bay về hướng Tuyệt Ninh tông.  

 

Trên lưng rùa, Đỗ Phương Hồi bị lão Vệ khống chế, không thể cử động, đằng đằng sát khí nhìn đám người.  

 

Mà Tần Ninh thì ngồi ngay ngắn ở phía trước mai rùa, giống như đang khôi phục khí tức, không nói lời nào.  

 

Kiếm Tiểu Minh dựa vào lão Vệ, cười khì khì nói: “Vệ lão, lúc trước ta mà mạo phạm ông chỗ nào, thì mong ông không chấp...”   

 

Nghe vậy, lão Vệ cười ha ha, hiền lành nói: “Ta thích ngươi gọi ta là lão Vệ hơn”.   

 


“Vệ lão, thực lực của ông đủ để sánh ngang với Cửu U Đại Đế năm xưa cơ mà, ta trước đây không biết, ông cũng đừng trách ta nhé!”, Kiếm Tiểu Minh lại nói.  

 

“So với Cửu U Đại Đế?”, lão Vệ cười khà khà đáp: “Ngươi coi trọng ta quá, so với Cửu U Đại Đế, ta cũng chỉ như đom đóm tranh sáng với nhật nguyệt mà thôi”.  

Nghe vậy, không chỉ có Kiếm Tiểu Minh mà những người khác cũng vô cùng kinh ngạc.