Phòng Thuật

Chương 4




Ngay tại tiểu khu, Công ti Trung Thông đặt một văn phòng ở tòa cao ốc số 4, muốn dẫn khách xem cửa hàng phải sang tòa số 5 ở bên cạnh. Vì thế mọi người đều phải đi qua một con đường mới đến được tòa cao ốc số 5. Tập trung ở mặt tiền tầng trệt tòa nhà số 5 là một loạt cửa hàng, vừa khéo hiện đang có một cửa hàng bỏ trống khá tốt nằm ở góc tòa cao ốc số 5, có thể nói đây là vị trí cạnh nơi có dòng người qua lại đông nhất, hoàn toàn có thể đánh giá là một vị trí vàng.

Cửa hàng này do chính Trương Vĩ tìm được, cũng là một nguồn cung có chất lượng tốt, cho nên mới được Từ Minh sắp đặt thành cái đầu tiên dẫn khách đi xem, Trương Vĩ cũng đi trước giới thiệu cửa hàng này cho Mộ Dung Huyên:

- Mộ Dung tiểu thư, của hàng này do chúng tôi giúp cô tìm được, vị trí tốt, lượng người qua lại lớn, thích hợp nhất cho việc kinh doanh ăn uống.

- Ừ.

Mộ Dung Huyên lên tiếng, đi tới ngay cửa cửa hàng phía trước, nhìn cảnh vật hai bên một chút, không khỏi gật gật đầu, tiến thẳng về hướng cửa hàng, Trương Vĩ từ tốn đi theo ở phía sau. Vừa mới vào cửa hàng, đôi mắt Trương Vĩ như tỏa sáng, đại sảnh thật rộng rãi, vách tường trắng như tuyết, gạch lát sàn tinh xảo, trang thiết bị được lắp đặt đầy đủ, khiến cho Trương Vĩ trong lòng cảm nhận được một sự rộng rãi thoáng đãng.

Làm cái nghề bất động sản này thời gian lâu dài rồi, đối với nhà sẽ có một loại cảm giác đặc thù, xem đến vị trí rồi đến hình dáng căn nhà, trang thiết bị vật dụng tốt, trong lòng cũng sẽ vô cùng vui sướng, giống như là có người thích sưu tập tranh vẽ chân dung mỹ nữ, có người thích sưu tầm tem vậy, Trương Vĩ thích sản phẩm chất lượng tốt, tuy rằng vì giá tiền đắt mà không có cách nào mua, nhưng Trương Vĩ lại thích tìm ngôi nhà đẹp để chụp ảnh, rồi sau đó xem ảnh chụp coi như là bảo vật sưu tập vậy.

- Trương tỷ (chị Trương), em là Trương Vĩ bên Công ty Trung Thông, vừa rồi em có hẹn chị qua điện thoại để dẫn khách đến xem cửa hàng.

Người phụ nữ được Trương Vĩ xưng là chị Trương - chủ sở hữu căn nhà này, Trương Vĩ cùng nàng cũng không phải là quá quen thuộc, cho nên nói tới nói lui cũng có vẻ khách khí.

Chị Trương tuy rằng đã bốn mươi tuổi rồi, nhưng do chăm chút giữ gìn chu đáo, nên xem ra chỉ có hơn ba mươi tuổi một chút, váy màu trắng phối hợp áo len đen cộc tay, duyên dáng sang trọng, khí chất ưu nhã, hẳn là qua đã quen sống an nhàn sung sướng.

- Ừ, xem đi! Cửa hàng đó chính là nơi này, tôi còn có thể không cho cậu xem sao!

Chị Trương lườm mọi người nhìn một cái, lại cúi đầu xuống tiếp tục dũa móng tay của mình, nói một cách không chú tâm.

Trương Vĩ vốn muốn mời Mộ Dung Huyên đến cho chị Trương gặp, nhưng mà xem ra thái độ của chị Trương này cũng không muốn gặp mặt khách hàng, nên cũng đoán trước chuyện không vui.

- Mộ Dung tiểu thư, vậy chúng ta xem qua nhà một chút chứ hả.

Từ Minh làm nhiều năm ngành kinh doanh bất động sản, dạng khách hàng gì cũng đều gặp qua, đối với thái độ của chị Trương cũng không thèm để ý, nhưng không thể không bận tâm một chút đến Mộ Dung Huyên, sợ cô nàng sẽ vì thế mà không vui, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Mộ Dung Huyên sắc mặt lạnh nhạt, dường như cũng không để ý đến thái độ của chị Trương.

- Tốt.

Mộ Dung Huyên gật gật đầu, một bên đi vào bên trong, từ từ đánh giá bố cục trong phòng, nhưng cô còn không kịp bước tiếp, đã bị Quách Bân ngăn ở phía trước.

- Mộ Dung tiểu thư, cô xem trang thiết bị vật dụng quá tốt đó nha, hơn nữa còn là phong cách châu Âu , diện tích lớn, tuyệt đối thích hợp cho cô mở tiệm ăn.

Quách Bân đi tới gần Mộ Dung Huyên, nói chuyện hết sức chuyên nghiệp.

Mộ Dung Huyên cố tỏa vẻ tươi cười, tuy nhiên cũng không để ý tới lời nói của Quách Bân, xoay người sang hướng khác tiếp tục xem nhà, Quách Bân đang chuẩn bị đi theo, lại bị Từ Minh trừng mắt một cái, nói:

- Quách Bân, trong văn phòng hiện tại chỉ có hai người, nhân viên không đủ, cậu về trước đi.

Trong nghề bất động sản, dẫn khách đi xem nhà thì những điều cần lưu ý vô cùng nhiều, có một cái trong đó là 'Nói nhiều tất nói hớ " vì không biết ý đồ của khách hàng cùng chủ nhà, lúc cần thì phải 'Hỏi nhiều nói ít " nếu không sẽ mang lại tình huống “Nói chết một cách định tính luôn", mà khi một khi nhân viên môi giới nói một cách khẳng định chuyện gì đó, nhưng ngược lại với ý nghĩ khách hàng, thì chắc chắn sẽ dẫn tới sự phản cảm và không tín nhiệm của khách hàng.

- Từ ca, anh bảo Trương Vĩ trở về đi, tôi giúp đỡ dẫn khách.

Quách Bân sửng sốt một chút, không tình nguyện nói, liền đem gánh nặng vứt cho Trương Vĩ.

- Hừ…

Nghe được lời nói của Quách Bân, Từ Minh giận không chỗ phát tiết, thầm nghĩ trong lòng:

- Đã có ta ở đây, cớ gì phải dùng được một tên tân binh còn trong trứng như mày dẫn khách, huống chi cái này là Trương Vĩ tìm được mặt tiền cửa hàng, dựa vào cái gì bắt cậu ấy rời khỏi, chỉ biết làm loạn lung tung

- Từ quản lý,phiền anh tới đây một chút.

Đúng lúc Từ Minh chuẩn bị khiển trách Quách Bân một trận, Mộ Dung Huyên gọi hắn lại, nói.

- Mộ Dung tiểu thư, cô cảm thấy tòa nhà này thế nào nha!

Từ Minh bỏ Quách Bân qua một bên, đi tới trước mặt Mộ Dung Huyên, nhẹ giọng hỏi. Cửa hàng diện tích rất lớn chừng 400 mét vuông, chị Trương chủ của hàng đang đứng hướng mặt ra đường phố lớn nhìn phong cảnh đằng trước, chỉ cần nhỏ giọng một chút, không ngại đối phương sẽ nghe được.

- Vị trí nhà, trang thiết bị vật dụng, diện tích cũng không tệ, nếu như giá tiền thích hợp có thể mướn.

Mộ Dung Huyên trên mặt lộ ra một chút nụ cười sáng lạn, xinh đẹp thanh tú dung nhan có vẻ càng thêm kiều diễm, không còn là loại cười giả chuyên nghiệp nữa, hiển nhiên hoàn toàn hài long đối với cửa hàng này.

Nghe được lời nói của Mộ Dung Huyên, Từ Minh trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt cũng nở một nụ cười nhẹ, vì lần này mang khách quý của công ty xem nhà, hắn các phương diện đều chuẩn bị vô cùng đầy đủ, từ hiểu biết khách hàng, cho đến sản phẩm, đến dẫn khách đi xem nhà đều là tự mình chuẩn bị, không để cho có chút sai sót.

Trương Vĩ đứng ở bên cạnh hai người, nghe được Mộ Dung Huyên có ý mướn căn nhà này không khỏi mừng ra mặt, chỉ cần có thể thúc đẩy cái hợp đồng này là hắn có thể có đủ 30000 NDT, tương đương với hai năm tiền lương của hắn.

Còn Quách Bân cùng Vương Mẫn nghe được lời nói của Mộ Dung Huyên, hai người nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra một chút vẻ thất vọng, căn nhà này là Trương Vĩ tìm được, nếu như Mộ Dung Huyên ký căn nhà này, tất cả công trạng sẽ thuộc về Trương Vĩ, bọn họ một xu tiền quan hệ cũng không có, trong lòng bọn họ sao lại có thể không mất mát.

- Mộ Dung tiểu thư, cần phải mướn cửa hiệu này thì cô đưa ra giá cả là bao nhiêu, giá cao nhất có thể đưa ra là bao nhiêu, cô tiết lộ trước cho tôi một chút, như vậy tôi nói giá cũng có căn cứ.

Từ Minh thấy được Mộ Dung Huyên đã có ý thuê phòng, nên không để cho cô nàng quá nhiều thời gian suy nghĩ, mà là lập tức thúc đẩy, chuẩn bị quyết định.

- Từ quản lý, chủ nhà muốn mỗi tháng bao nhiêu tiền cho thuê cửa hàng vậy?

Mộ Dung Huyên trên mặt lộ ra một chút nụ cười giảo hoạt, hỏi ngược lại.

- Trương tỷ muốn cho thuê với giá là 100.000 trở lên.

Trương Vĩ nói.

- Từ quản lý, ngành kinh doanh bất động sản ngài là người chuyên nghiệp, với phán đoán của ngài cửa hiệu này mỗi tháng 100.000 NDT thì có đắt hay không?

Mộ Dung Huyên chân mày cau lại, hỏi.

- Ha ha, tòa nhà này là cửa hàng sát mặt tiền đường, vị trí khá tốt, diện tích thích hợp, lượng người đi cũng lớn rất thích hợp mở tiệm ăn, hơn nữa trên tầng trên là vừa kinh doanh vừa là cao ốc văn phòng, bình thường thời gian làm việc chắc chắn vô cùng náo nhiệt, cho nên tôi cho rằng cửa hiệu này giá tiền cũng không cao.

Từ Minh nói.

- Ừ, tôi tin tưởng năng lục của ngài, nếu ngài cảm thấy cái giá tiền này hợp lý, như vậy chỉ cần trong vòng 100.000 tôi đều có thể chấp nhận.

Mộ Dung Huyên cười cười, trong lời nói dường như là khẳng định năng lực của Từ Minh, nhưng lại thản nhiên không đổi sắc đem “mười vạn trở lên” đổi thành “trong vòng mười vạn”, tuy rằng chỉ có hai chữ khác nhau, nhưng là lại vô hình trung đã hạn chế đàm phán giá cả.

- Được, tôi sẽ cố gắng đàm phán giá tiền thuêtừ 100.000 trở lại.

Từ Minh cười nói.

Thật ra chị Trương báo giá là khoảng chừng 95.000 NDT, Từ Minh cố ý bảo Trương Vĩ báo hơn 5000 NDT, bởi vì mọi người đều có tâm lý nghi ngờ, mặc cả, mặc dù Từ Minh dùng cách ra giá thấp nhất, Mộ Dung Huyên khẳng định còn muốn giảm thấp xuống, sở dĩ thường thường nhân viên môi giới khi báo giá đều đem giá thuê báo cao một chút là để trừ hao cho khách hàng trả giá.

- Chị Trương, Mộ Dung tiểu thư đã xem phòng rồi, cảm thấy các phương diện điều kiện đều ổn, nếu như giá tiền thích hợp, cô ấy sẽ mướn cửa hàng này.

-

Từ Minh cười ha hả đi tới trước mặt chị Trương, nói.

- Ngồi xuống đàm phán nào! Anh cho tôi biết họ muốn mướn cửa hàng tôi giá bao nhiêu!

Trương tỷ đưa tay ra dấu, tỏ ý mời mọi người ngồi ở trên ghế sa ***.

Trương Vĩ, Mộ Dung Huyên, Từ Minh ba người ngồi ở trên ghế sa ***, Quách Bân, Vương Mẫn hai người đứng ở phía sau, còn chị Trương Ngọc Hà một mình ngồi ở ghế sa *** bên canh, ở giữa để một cái bàn trà thủy tinh, vài món gai cụ cũng là vật phẩm trong phòng.

-Chị Trương, chúng tôi bên này ra giá mỗi tháng 95.000 NDT, chị xem thích hợp không?

Từ Minh nói giá tiền đúng như giá trong lòng chủ nhà.

- 95.000, ít nhất 97.000 NDT.

Chị Trương nghe được Từ Minh báo giá, ánh mắt xoay chuyển mấy vòng, bĩu môi, nói.

Nghe được lời nói của Trương Ngọc Hà, Từ Minh nhìn Mộ Dung Huyên một cái, gặp được Mộ Dung Huyên gật gật đầu, bày tỏ mình có thể chấp nhận giá tiền này, Từ Minh trong lòng vui mừng, biết được cái hợp đồng này nếu như không đúng ý, khẳng định cũng có thể nói chuyện được, hơn nữa cái giá tiền này Mộ Dung Huyên cũng rất hài lòng.

Từ Minh hiểu biết hiện tại việc này không nên chậm trễ, đang không có những công ty môi giới khác tham gia, nhất định phải thực hiện ngay, nếu không một khi có những công ty môi giới khác nhúng tay, cái giá tiền 97.000 NDT này khẳng định mướn không xong, vì vậy lộ ra bộ dạng cố gắng, đang lúc chuẩn bị phải tiếp nhận giá tiền ký hợp đồng, nào ngờ lại bị tiếng chuông điện thoại di động cắt ngang.

- Em yêu anh một vạn năm, yêu vì anh vượt qua được thử thách…

Trương Ngọc Hà từ bên cạnh lấy ra một cái bóp da màu hồng, bật điện thoại di động, ấn nút trả lời.

- Xin chào, tôi là Trương Ngọc Hà.

- Tốt.

Trương tỷ nói trong điện thoại di động.

. .

- Được, cứ làm như vậy đi.

Trương tỷ nghe xong điện thoại, liền cất lại vào bóp da, ngồi về bên trong ghế sa ***.

- Trương tỷ, chúng ta thương lượng một chút, 97.000NDT, cái giá tiền này có thể chấp nhận, vậy chúng ta ký hợp đồng đi chứ hả!

Cú điện thoại vừa rồi kia, khiến cho Từ Minh có cảm giác lo lắng vô cùng, hắn không dung bất kỳ ngôn từ hoa mỹ nào, trực tiếp mở miệng đề nghị.

- Thật xin lỗi, cửa hiệu này tôi không cho thuê nữa, chồng tôi nói bản thân anh ấy cần dùng.

Trương Ngọc Hà tiếp điện thoại xong, thay đổi khí sắc, thể hiện điệu bộ tiễn khách.

Nghe được lời nói của Trương tỷ, không chỉ Từ Minh, tất cả mọi người tại chỗ đều sửng sốt, trong lòng đều rõ ràng cái hợp đồng này rất có thể kí rồi, nếu cửa hàng cần dùng, thì không có khả năng cho thuê nữa rồi, còn Trương Vĩ tâm như đang ngồi xe cáp treo vậy, lập tức từ đụn mây té xuống đáy cốc.

Đúng lúc này Trương Vĩ nhớ tới khả năng Độc Tâm Thuật của mình, nhanh chóng nhìn chằm chằm ánh mắt chị Trương, đột nhiên, trong mắt đồng tử co rụt lại, hai mắt tỏa sáng, thấy được Trương tỷ cặp mắt đều xuất hiện một loạt hàng chữ màu vàng, phía trên viết: "Vừa rồi có người gọi điện thoại ngã giá 46000 NDT mỗi mét vuông để mua nhà, vì thế tôi không chuẩn bị cho thuê, mà là trực tiếp bán ra."

"Thì ra Trương tỷ cũng không phải là muốn tự sử dụng nhà, mà là chuẩn bị bán nhà."

Thấy được suy nghĩ thật của chị Trương, thần sắc trên mặt Trương Vĩ buông lỏng một chút, đáy lòng lại dấy lên một chút hi vọng, chỉ cần nói chị Trương bỏ đi ý nghĩ bán nhà, thì còn có thể cho Mộ Dung Huyên thuê.

----------oOo----------