Phong Tổng: Sủng Thê Trọn Kiếp

Chương 57




“Mẹ và cô đâu rồi ba, sao con đến lâu vậy rồi, mà không thấy họ vậy…”

Phong Vũ Thần nãy giờ cảm thấy bầu không khí có chút im lặng, không có ồn ào náo nhiệt như bình thường anh đến đây…

Chợt nhớ đến nãy giờ không thấy mẹ mình đâu, bình thường bà đã cướp mất vợ anh đi rồi, làm gì để anh có cơ hội được ở gần Kiều Mẫn Hi chứ…

Suốt ngày cứ đến công ty tìm cô, hết đi shopping lại đi spa, rồi lại đi ăn với uống, bỏ lại một mình Phong Vũ Thần một mình ăn cơm hộp ở tập đoàn…

Cứ mỗi lần Phong Vũ Thần muốn có khoảng không gian riêng với Kiều Mẫn Hi, luôn bị mẹ Phong phá hỏng, bà luôn gọi đến tìm cô đúng lúc, trong khi Kiều Mẫn Hi lại không thể từ chối, chỉ có thể để cho Phong Vũ Thần một bụng tức quay xe về…

Mặc dù là vậy nhưng Phong Vũ Thần lại thấy rất may mắn vì hai người phụ nữ mình yêu thương nhất, rất hợp ý với nhau, yêu thương quan tâm nhau hơn cả người thân…

Nhưng nếu mẹ Phong mà biết chắc bà sẽ buồn lắm, vì bà luôn muốn hai người mau có cháu cho mình bế…

“Mẹ con và cô của con đang nấu ăn trong bếp, để chuẩn bị bữa trưa đấy…”

“Bởi vậy nên họ mới không hay biết con đến đấy…”

“Vậy mà con cứ tưởng mẹ ra ngoài rồi chứ, nên mới có thể yên tĩnh như vậy…”

“Vũ Thần sao con suốt ngày cứ nói mẹ con ồn ào vậy, bà ấy như vậy cũng là vì con cả thôi…”

“Ba à, ba đừng có suốt ngày bênh mẹ như vậy được không…”

“Con đúng là…”

Ai ai trong nhà họ Phong không biết ba Phong rất yêu chiều mẹ Phong, mặc dù đã ngoài năm mươi nhưng cả hai vẫn còn mặn nồng như thời son trẻ…

Mẹ Phong muốn làm gì ba Phong đều hết lòng ủng hộ, bà muốn đi du lịch ở đâu ông cũng đưa bà đến đó, tình cảm rất sâu đậm…

Kiều Mẫn Hi ngồi xem một màn này mà mở rộng tầm mắt, không ngờ Phong Vũ Thần khi về nhà lại có một mặt khác đáng yêu như vậy…



Bình thường ở tập đoàn Phong Thị hay ở ngoài lúc nào anh cũng chưng ra bộ mặt lạnh lùng khó gần đến đáng sợ…

“Thưa nội và ba, vậy con xin phép vào bếp giúp mẹ và cô một tay ạ…”

Kiều Mẫn Hi nhanh chóng đứng dậy, buông cái tay đang nắm của Phong Vũ Thần ra, định đi vào bếp thì ngay lập tức cái tay của cô bị nếu lại…

Làm cho Kiều Mẫn Hi giật mình bất ngờ mà quay lại nhìn Phong Vũ Thần…

“Sao vậy…”

“Vợ à, em có chắc giúp được gì không vậy…”

Phong Vũ Thần nhếch môi cười trêu chọc cô một cái rồi mới lên tiếng…

“Vũ Thần anh…”

“Đồ đáng ghét…”

Trước khi quay đi còn dùng ánh mắt nhìn Phong Vũ Thần một cái đầy hờn dỗi…“Lời nói qua ánh mắt…”

Sau đó Kiều Mẫn Hi giận dỗi buông tay Phong Vũ Thần ra đi thẳng một mạch vào bếp…

Trong khi Phong Vũ Thần nhìn thấy lại không thề cảm thấy lo sợ, mà ngược lại còn cười vui vẻ…

“Vũ Thần à, lâu lắm rồi ta mới thấy con cười tươi như vậy đấy…”

Ông nội Phong và ba Phong nhìn thấy cũng bất ngờ ngạc nhiên…

Phong Vũ Thần cũng không thể ngờ bên cạnh Kiều Mẫn Hi hình như anh cười nhiều hơn, cuộc sống cũng trở nên vui vẻ hơn, mĩm cười mà đáp lại lời ông nội Phong…



“Chắc là vì có cô ấy bên cạnh…”

“Đúng là chỉ có con dâu mới có thể thay đổi được một đứa cứng đầu, lạnh lùng như con thôi…”

“Mà này Vũ Thần, ông thấy con ít trêu chọc cháu dâu thôi, nhở con bé mà giận thì con sẽ phải ngủ một mình đấy…”

“Ông nội nói đúng đấy, hai đứa mà ngủ riêng khi nào cả nhà ta mới có cháu bế đây hả…”

“Con biết rồi, nội và ba cứ yên tâm, hai người sẽ sớm có cháu bế thôi…”

Phong Vũ Thần lúc này mới chợt nhớ ra một chuyện, không phải những lúc cả hai thân mật, anh đã bắn rất nhiều tinh binh của mình vào trong cô, sao lâu vậy mà vẫn chưa có tin vui chứ…

Chắc chắn là Kiều Mẫn Hi đã dùng đến thuốc ngừa thai rồi, chuyện này anh phải đến tìm trợ lý Lina của cô để điều tra cho rõ mới được…

Cô càng không muốn có thai thì anh sẽ làm cho cô có thai mà không thề hay biết gì…

Phong Vũ Thần suy nghĩ gì đó mĩm cười một mình vui vẻ, cả ba người đàn ông, ba thế hệ cũng ngồi trò chuyện vui vẻ với nhau, rôm rả cả phòng khách…

Bên này Kiều Mẫn Hi vừa bước vào phòng bếp đã làm cho hai con người đang tập trung nấu ăn một phen bất ngờ…

“Con chào mẹ và cô ạ…”

Cả hai nghe giọng nói quen thuộc thì bất ngờ quay lại, mẹ Phong cười một cách vui vẻ bước đến ôm Kiều Mẫn Hi một cái lên tiếng…

“Tiểu Hi, Vũ Thần đưa con đến sao, sao không báo trước với mẹ một tiếng, để mẹ chuẩn bị thêm nhiều món ngon cho con…”

“Dạ không cần phải cầu kì như vậy đâu mẹ, con ăn ít lắm không ăn được nhiều đâu ạ…”

“Con xem này thân hình đã gầy như vậy rồi, phải tẩm bổ nhiều vào thì cháu của cô sao này mới khỏe mạnh được chứ…”

Cô Phong vui vẻ cười nói, trong khi mặt của Kiều Mẫn Hi đã lập tức ửng đỏ hai bên má ngại ngùng…