Phóng Túng Yêu Em

Chương 19: Thương Lượng (2)




Quản gia Huỳnh nghe Triệu Diệp Nhi bất thình lình hỏi như vậy, cũng không cảnh giác, buột miệng nói, “Cậu chủ chắc là đang ở trong thư phòng…”, ánh mắt bà hướng lên căn phòng trung tâm của tầng hai, tiếp lời, “Hình như từ tối qua đến sáng nay cậu ấy đã ngủ ở đó…”

Chưa kịp dứt lời, đã thấy Triệu Diệp Nhi giống như một tia chớp, nhanh chóng đi lên lại cầu thang xoắn ốc, nhắm đúng hướng thư phòng mà xăm xăm bước đến.

“Cô Triệu à? Cô không được bước đến đó đâu!”, Quản gia Huỳnh đúng là sáng nay bị Triệu Diệp Nhi dọa cho hoảng sợ nhiều rồi, bà ta sắc mặt nghiêm trọng, hoảng hốt chạy theo cô, không ngừng nói, “Cậu chủ có lẽ vẫn đang ngủ, cô làm phiền cậu ấy, cậu ấy sẽ nổi giận đó!”

“Rầm… rầm!’, Triệu Diệp Nhi đều xem những lời của quản gia Huỳnh như gió thoảng mây bay, vừa bước đến trước cửa thư phòng của Huỳnh Thanh Tuấn, đã trực tiếp dùng tay đập mạnh vào cửa, còn không ngừng la lối, “Huỳnh Thanh Tuấn! Anh mau ra đây!”

Quản gia Huỳnh chạy theo không kịp, cũng ngăn không được hành động của cô, hai mắt trừng lớn, sững sờ nhìn Triệu Diệp Nhi làm loạn trước cửa phòng làm việc của Huỳnh Thanh Tuấn, không dám nghĩ đến hậu quả tiếp theo, trán bà cũng đổ đầy mồ hôi.

Triệu Diệp Nhi không cần gõ cửa rầm rập đến lần thứ hai, cánh cửa thư phòng cũng đã bất thình lình mở ra, cô đứng ở trước cửa, nhìn thấy bộ dạng pha lẫn giữa sự tức giận và thiếu ngủ của Huỳnh Thanh Tuấn ở trước mặt, có chút ngơ ngác nhìn, quên mất phải định nói gì.

“Quản gia Huỳnh, chuyện này là sao?”, Huỳnh Thanh Tuấn ôm trán, buồn bực nói.

“Cô Triệu nói là muốn gặp cậu, tôi cũng không còn cách nào…”, quản gia Huỳnh nhìn gương mặt sắp sửa nổi giận của Huỳnh Thanh Tuấn, ái ngại nói, không ngừng khổ sở nhìn về phía Triệu Diệp Nhi.

“Không cần trách bọn họ, là tôi muốn tự làm loạn…”, Triệu Diệp Nhi rất khảng khái, lấy lại dũng khí, tự nhắc nhở bản thân tuyệt đối không được sợ hãi, rất mạnh miệng nói, “Anh không cần giận cá chém thớt, có gì thì nhắm vào tôi đây này!”

Huỳnh Thanh Tuấn thở dài một tiếng, nhìn bộ dạng ngứa đòn của Triệu Diệp Nhi, trong chưa đầy một cái chớp mắt, cầm lấy cánh tay cô, kéo cô thật mạnh về phía bên trong, trong phút chốc, cánh cửa gỗ cũng nặng nề đóng lại một tiếng sầm.

Quản gia Huỳnh đứng ở bên ngoài, cũng không khỏi lo lắng, cô gái này, chẳng lẽ lại không hiểu tính của chủ nhân bà hay sao, tại sao tính tình lại bướng bỉnh ngang ngạnh như vậy? Trần đời của bà từ khi bước về làm gia nhân của anh cho đến nay, cũng chưa khi nào thấy anh dẫn cô gái nào về ngôi biệt thự này qua đêm, còn nhường cả phòng ngủ cho cô gái đó, còn bản thân mình lại ngủ ở thư phòng, vậy mà cô gái này, thật sự là có phúc mà không biết hưởng rồi mà…

Triệu Diệp Nhi bị lực tay của Huỳnh Thanh Tuấn kéo mạnh một cái, chưa kịp hoàn hồn, đã bị anh đẩy lên bàn làm việc, nằm ở trên đó, còn bị người anh đè ở phía trên, cô bất mãn kêu lên một tiếng, “Tên vô liêm sỉ này, anh lại muốn làm gì tôi?”

Huỳnh Thanh Tuấn đem khóa hai tay cô ở phía trên đầu, sau đó từ phía trên, trực tiếp đè xuống môi cô một nụ hôn bá đạo.

Triệu Diệp Nhi bị dọa sợ, phút chốc đứng hình, bị nụ hôn của anh chiếm lĩnh, còn cảm nhận thấy cả người anh nóng bừng giống như lửa đốt, gương mặt bất giác cũng ửng đỏ lên.



Huỳnh Thanh Tuấn hôn cô đến ngấu nghiến, chỉ hận không thể đem cô nuốt vào bụng, cánh tay trái hư hỏng đưa xuống, mạnh mẽ giật ra cúc áo ngủ của cô, làm lộ ra bầu ngực trắng muốt, vô cùng quyến rũ.

Triệu Diệp Nhi cảm giác bị ánh mắt của anh thiêu đốt đến từng mi li mét da thịt, không khỏi kêu lên, “Mau bỏ tôi ra, không cho anh nhìn, cũng không cho đụng vào người tôi, Huỳnh Thanh Tuấn!”

Huỳnh Thanh Tuấn mặc kệ lời nói của cô, bây giờ Triệu Diệp Nhi có mắng anh là đồ súc vật đi chăng nữa anh cũng không thèm nghe, chỉ chuyên tâm cúi xuống, bờ môi móng ấm, lướt trên da thịt của cô.

Một cảm giác đê mê truyền đến, Triệu Diệp Nhi suýt nữa thì đã cất tiếng rên, không ngờ lí trí vẫn còn một chút ít kéo lại, dùng hết tất cả sức lực, đạp cho anh một cái, sau đó lợi dụng khoảng trống, lăn từ trên bàn làm việc lăn xuống đất, không ngờ chiếc bàn này có chút cao, cô rơi xuống liền ê ẩm cả người, không khỏi kêu “A’ lên một tiếng.

Huỳnh Thanh Tuấn bất lực nhìn Triệu Diệp Nhi nằm lăn lộn trên sàn nhà, không khỏi ôm trán kêu, “Em nhìn xem em có còn ra cái thể thống gì không? Rõ ràng là một cảnh lãng mạn như vậy, rốt cuộc lại khiến cho bản thân suýt nữa bị gãy xương…”

Triệu Diệp Nhi không khỏi tức tối, một tay đặt lên phần xương lưng giống như sắp vụn vỡ của mình, ánh mắt oán hận nhìn Huỳnh Thanh Tuấn, lồm cồm ngồi dậy, sẵng giọng nói, “Cũng không phải tại anh, sáng sớm đã muốn giở trò đồi bại… cũng đâu có hại tôi thê thảm như vậy…”

Huỳnh Thanh Tuấn chống tay lên bàn, ánh mắt chán nản nhìn cô, “Em còn trách được tôi, Triệu Diệp Nhi, đêm qua em đuổi tôi ra khỏi phòng, em cũng không nghĩ đến tối hôm qua tôi nhường cho em chiếc giường của mình, bản thân tôi phải ngủ ở phòng này đấy, tôi nhịn cũng đủ rồi có nghe chưa hả?”

Triệu Diệp Nhi ngồi ở dưới đất, bực bội nhìn anh, không có chút nhượng bộ nào, cãi tay đôi, “Nếu anh không có bắt tôi về đây, tôi cũng không có thèm ngủ phòng của anh làm gì… Tôi mới là người nhịn đủ rồi có nghe chưa hả?”

“Được rồi, được rồi… tôi không có cãi lại em…”, Huỳnh Thanh Tuấn ôm trán khổ sở nói, “Bây giờ, quay lại chuyện chính, em mới sáng sớm đã muốn làm loạn ở thư phòng của tôi, lại không cho tôi “ăn” em, vậy rốt cuộc là muốn chuyện gì chứ?”

Triệu Diệp Nhi nghe Huỳnh Thanh Tuấn nhắc nhở, đột nhiên cũng nhớ ra chuyện chính, cô lập tức đứng dậy, kéo lại áo ngủ đường hoàng, mới nhìn anh, bất mãn nói, “Huỳnh Thanh Tuấn, tôi nói cho anh nghe, đừng nghĩ anh có tiền có quyền, liền muốn xem chúng tôi giống như cỏ rác, muốn bắt liền bắt, muốn thả liền thả, tôi nói cho anh nghe, nếu sau này anh dám đụng vào Phạm Thái Thiên lần nữa, tôi liền sống chết với anh!”

Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt âm u nhìn Triệu Diệp Nhi, thở dài một tiếng, mới nói, “Phạm Thái Thiên bị bắt, em cũng mắng tôi, hắn được thả ra rồi, em cũng vẫn mắng tôi, Triệu Diệp Nhi, em có thể nói lý lẽ một chút không hả?”

Triệu Diệp Nhi chống hai tay vào nạnh, rất hùng hổ nói, “Anh còn dám nói như vậy? Cũng không phải anh chính là người đứng sau hay sao, đừng tưởng tôi không biết!”

“Được, được, coi như tôi chính là người đứng sau vậy…”, Huỳnh Thanh Tuấn lại một lần nữa nhượng bộ cô, “Em nói gì thì liền là như thế ấy. Bây giờ, em muốn tên Phạm Thái Thiên kia được sống yên ổn có đúng không?”

Triệu Diệp Nhi nghe giọng điệu này, lại bắt đầu nghi ngờ hỏi, “Đúng, thì sao?”

“Rất đơn giản, em chuyển về đây sống cùng tôi, tôi liền đảm bảo Phạm Thái Thiên sau này ăn ngon ngủ yên, một cọng lông của hắn cũng không ai có thể đụng vào?”, Huỳnh Thanh Tuấn không từ liêm sỉ, nói ra yêu cầu của mình.



“Cái gì chứ?”, Triệu Diệp Nhi tức tối, ngón tay chỉ về phía anh, không tin nổi, lắp bắp nói, “Huỳnh… Thanh… Tuấn, anh dám ra yêu cầu như vậy?”

“Tùy em thôi, tôi không hề ép buộc em nha, em không đồng ý cũng được…”, Huỳnh Thanh Tuấn nhàn nhạt đáp, “Chỉ là tôi cũng không có cách nào đảm bảo Phạm Thái Thiên sẽ sống yên ổn ở đại học X đâu…”

Lời chưa nói hết, đã bị Triệu Diệp Nhi phẫn nộ xông đến, tung một cước, còn ngang ngược kẹp đầu anh vào nách mình, kêu lớn, “Huỳnh Thanh Tuấn, tôi thực sự hối hận lúc đó đã lên giường với anh mà! Tên vô lại này, tôi phải đấm chết anh!”

Huỳnh Thanh Tuấn bị Triệu Diệp Nhi đè đầu kẹp cổ, không ngừng đỡ lấy nộ cước của cô, bất quá môi vẫn nở một nụ cười đầy hả hê.

***

Chiếc Roll Royce dừng lại ở nhà xe riêng biệt dành cho quan chức cấp cao ở Huỳnh Thị.

Triệu Diệp Nhi vẻ mặt có chút không cam tâm, miệng lưỡi không ngừng càm ràm, “Tôi có thể tự đi làm được, chúng ta đi chung như thế này, lỡ người khác nhìn thấy thì sao?”

“Thì chào bọn họ một tiếng là được mà!”, Huỳnh Thanh Tuấn nhàn nhạt đáp, “Chẳng lẽ đi cùng tôi lại khiến cho em mất hết mặt mũi như vậy sao?”

Triệu Diệp Nhi liếc xéo anh một cái, không thèm tranh cãi nữa, trực tiếp cầm túi xách muốn bước xuống xe, chỉ cần nhìn mặt người đàn ông này thêm một giây một phút nữa thôi đủ khiến cô muốn tăng xông.

Không ngờ, cánh tay đã bị kéo lại, xoay người, liền nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của Huỳnh Thanh Tuấn, “Không phải em nên tặng tôi cái gì đó trước khi đi làm hay sao?”

Triệu Diệp Nhi ánh mắt đầy ghét bỏ hướng về phía anh, nhăn mặt hỏi, “Chẳng lẽ anh muốn ăn cước nữa sao? Tôi không có sợ anh đâu nhé, Huỳnh tổng!”

Lời nói vừa dứt, miệng cô đã bị một làn môi quen thuộc chiếm lấy, Triệu Diệp Nhi cũng không hề miễn cưỡng, hôn anh ngọt ngào một cái, bất quá ánh mắt vẫn đầy bài xích như cũ, mắng mỏ anh, “Đúng là đồ lưu manh!”, sau đó thân ảnh mặc tây trang xinh đẹp, rời khỏi xe Roll Royce của tổng giám đốc, tiến đến thang máy chuyên dụng.

Một cảnh này, đều bị Lâm Thu Thảo nhìn thấy, cô ta giống như bị dọa sợ, mắt chữ A mồm chữ O, không ngừng nghĩ hóa ra lời đồn trong phòng mà các tiền bối suy đoán đều là sự thật.

Vốn dĩ chỉ là vô tình đi lạc, không ngờ lại nhìn thấy được cảnh này, cô ta lại càng thêm nghi ngờ, Triệu Diệp Nhi được tuyển thẳng vào Huỳnh Thị, nhất định là nhờ mối quan hệ bí ẩn này với Tổng giám đốc, chứ không phải tài năng xuất chúng gì gì đó, nghĩ như vậy, trong lòng không khỏi dâng lên ác cảm đối với Triệu Diệp Nhi, thì ra lâu nay, cô đã đánh giá sai về cô ta như vậy.