Sáng cuối tuần, Huỳnh Thanh Tuấn mắt nhắm mắt mở từ thư phòng bước ra, bởi vì đêm qua suy nghĩ quá nhiều, cho nên không ngủ nghê được bao nhiêu, không có chút thần sắc nào lững thững đi xuống cầu thang xoắn ốc, ngáp ngắn ngáp dài đi đến phòng ăn, nhìn bàn ăn buổi sáng vô cùng lành mạnh và ngon miệng do gia nhân đã chuẩn bị.
Chỉ là hôm nay có chút là lạ, Huỳnh Thanh Tuấn chớp mắt mấy cái, mới nhận ra sự lạ lùng trên bàn ăn hôm nay chính là thiếu vắng sự xuất hiện của một quý cô luôn ăn uống rất ngon lành, lúc nào cũng ăn sáng trước cả anh, không có kiên nhẫn chờ đợi ai cả. Triệu Diệp Nhi chính là loại người như vậy, dù làm gì thì làm, cũng phải có thứ bỏ bụng trước đã.
Thế mà sáng nay, cô lại không thèm ăn sáng luôn sao? Huỳnh Thanh Tuấn đằng hắng mấy cái, ngồi xuống ghế, mới làm ra vẻ mặt không quan tâm, hỏi Huỳnh quản gia đang đứng bên cạnh, “Cô ấy không xuống ăn sáng sao? Đúng là chuyện lạ mà…”
Huỳnh quản gia liếc nhìn lên căn phòng đang im lìm ở trên lầu, ho một cái, mới ậm ừ đáp, “Không phải là không ăn, chỉ là cô ấy không muốn ăn cùng cậu chủ…”, bà ấy giấu đi ý cười, cảm thấy hai con người này giống như một cặp đôi mới cưới hờn dỗi nhau, đáp, “Cô ấy đã mang đồ ăn lên phòng mình từ sớm rồi…”
Huỳnh Thanh Tuấn hừ một tiếng, giận đến mức như vậy sao, nghĩ đến đây, không khỏi lầm bầm than thở Triệu Diệp Nhi cũng quá đáng quá rồi, coi trọng đồ ăn còn hơn một tổng giám đốc như anh, không để cho anh chút mặt mũi nào.
Bên trong phòng ngủ rộng lớn, Triệu Diệp Nhi hắt xì một cái, gác chân lên ghế, vừa ăn salad cùng bánh mì sandwich, vừa xem tin tức trên tivi, có chút buồn chán ngáp lên ngáp xuống.
Cửa gõ mấy cái, Triệu Diệp Nhi không quan tâm, tiếp tục nhâm nhi đồ ăn trong miệng, hững hờ cầm điều khiển chuyển kênh này sang kênh khác, cuối cùng Huỳnh Thanh Tuấn cũng không có đủ kiên nhẫn, trực tiếp dùng chìa khóa sơ cua mở phòng, sau đó lại dùng vẻ mặt dày đi vào phòng, nhìn cô thảnh thơi ngồi trên ghế xem tivi, mới ậm ừ hỏi, “Chủ nhật ngày nghỉ, không muốn ra ngoài cùng bạn bè đi dạo một chút sao? Không phải thường ngày vẫn than thở tôi giam lỏng em à?”
Triệu Diệp Nhi một cái liếc mắt cũng không liếc đến, vẫn chăm chú xem tivi, ung dung đáp, “Hừ… cũng nhờ phước phần của Huỳnh tổng, bạn bè của tôi còn ai dám qua lại với tôi chứ? Bọn họ không sợ tôi liên lụy đến nỗi bỏ của chạy lấy người cũng đã may…”
Huỳnh Thanh Tuấn nghe cô mỉa mai mình, không khỏi hít một hơi lạnh, không nhịn được, một thân áo ngủ ngồi xuống bên cạnh cô, cướp lấy điều khiển ti vi, mới đáp, “Cũng không cần khoa trương như vậy, tôi cũng đâu phải hổ dữ trong rừng, dọa bạn bè của em sợ đến như vậy sao?”
Triệu Diệp Nhi bĩu môi một cái, không thèm quan tâm lời anh nói.
“Bọn họ không đi với em, vậy đi với tôi có được không?”, Huỳnh Thanh Tuấn cất đi liêm sỉ, nhìn Triệu Diệp Nhi nói, “Chúng ta quen nhau lâu như vậy, thời gian đi dạo cùng nhau còn ít hơn thời gian cãi vã, tôi cảm thấy có chút bất công…”
Triệu Diệp Nhi có chút nghi ngờ hỏi anh, “Đột nhiên lại muốn rủ tôi đi dạo? Anh lại âm mưu cái gì nữa vậy?”
“Diệp Nhi à… Không phải chứ?”, Huỳnh Thanh Tuấn oan ức nói, “Chỉ là rủ em ra ngoài đi dạo một chút, cho đầu óc thông thoáng, thân thể khỏe mạnh, nâng cao tình cảm, vậy mà em cũng nhìn ra tôi có âm mưu gì? Em đúng là… suy bụng ta ra bụng người mà…”
Triệu Diệp Nhi nghe Huỳnh Thanh Tuấn trần tình, cũng cảm thấy con người này thực sự thành ý không nhỏ, lời của anh cũng không phải không có lý, ngồi ở nhà xem ti vi buồn chán thế này, chi bằng đường một chút, cô suy nghĩ một lát, liền đề xuất, “Vậy về nhà tôi chơi đi, hôm qua cha mẹ vừa gọi cho tôi, bảo rất nhớ tôi…”
Huỳnh Thanh Tuấn không ngần ngại đồng ý, còn vui vẻ chuẩn bị bản thân thật tốt, chưa đầy năm phút đã có mặt ở ngoài xe. Triệu Diệp Nhi cũng bị bộ dạng của anh làm cho hoang mang, người đàn ông này làm cái gì mà háo hức như vậy, đi ra mắt bố mẹ vợ sao?
Nhà của Triệu Diệp Nhi thực ra cũng không quá xa, lái xe đi ra khỏi thành phố chưa đến một tiếng rưỡi là đã đến nơi, vùng ngoại ô nơi đây, quả thật không những mát mẻ mà còn bình yên, cảm giác không khí rất trong lành, Huỳnh Thanh Tuấn vừa bước xuống xe đã không khỏi cảm thấy thích nơi này.
Triệu Diệp Nhi tâm trạng cũng rất tốt, đem theo lỉnh kỉnh quà cáp mà Huỳnh Thanh Tuấn chuẩn bị, tay xách nách mang đi vào nhà, mẹ cô, Hoàng Diệp Loan bị sự trở về đột ngột của con gái làm cho giật mình, bà vốn dĩ đang tưới cây trong vườn, nhìn thấy con gái trở về, liền vứt hết nông cụ để chào đón cô.
“Về sớm như vậy sao? Mẹ còn tưởng đến trưa con mới mò mặt về, mau, vào nhà, tắm rửa thay đồ, cha con đang làm gà ở phía sau đó!”, Hoàng Diệp Loan vui đến hớn hở, mau chóng nắn bóp hai má của Triệu Diệp Nhi, “Phải ăn nhiều lên một chút, cảm giác con ốm đi rồi…”
Vừa nói xong, cảm thấy hình như bản thân đã bỏ lỡ cái gì đó, bà liền hướng về phía cổng, bấy giờ mới phát hiện ra con gái không chỉ trở về một mình, mà còn có một chàng trai đi theo phía sau, hơn nữa, chàng ta còn đi xe Roll Royce. Hoàng Diệp Loan không giấu được kinh sợ, kêu lớn, “Ông Triệu, ông ra mà xem, con gái chúng ta rốt cuộc đã đem bạn trai về nhà rồi này!”
Huỳnh Thanh Tuấn miễn cưỡng cười một cái, vừa muốn chào hỏi mẹ của Triệu Diệp Nhi, không ngờ đã nhìn thấy từ trong nhà, xuất hiện một người đàn ông thân hình lực lưỡng, bất quá cái bụng hơi lớn một chút, ông ấy phóng ra, trên tay còn cầm theo dao chặt gà, rất hùng hổ mà nói, “Là kẻ nào? Kẻ nào dám dụ dỗ con gái của chúng ta? Triệu Diệp Nhi, con rốt cuộc đem kẻ nào trở về đây vậy hả?”
Triệu Diệp Nhi thở dài một tiếng, nhìn cha mẹ của mình không ngờ lại kích động như vậy, cô bất lực đưa hai tay lên, làm động tác đầu hàng, thất thểu nói, “Trời ơi, không có mà, mọi người nhìn cho kĩ, anh ấy là tổng giám đốc của con, tổng giám đốc Huỳnh Thị đó!”
Huỳnh Thanh Tuấn lau đi mồ hôi trên trán, đang suy nghĩ nên chào hỏi như thế nào cho khỏi bị cha của Triệu Diệp Nhi băm ra bã, thì đột nhiên, ngẩng đầu lên đã thấy gương mặt của ông ấy ở ngay trước mặt.
Triệu Văn Tâm biểu cảm đầy bài xích, đứng gần anh mà hỏi, “Cậu là tổng giám đốc Huỳnh Thị?”, ông ấy có vẻ rất tò mò hỏi, “Xe Roll Royce kia cũng là của cậu?”
Huỳnh Thanh Tuấn liếc Triệu Diệp Nhi một cái, liền vui vẻ gật đầu, đáp, “Vâng, là của cháu…”
Lời này còn chưa dứt, đã thấy hai vợ chồng nhà họ Triệu thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ, bọn họ nhanh chóng ôm lấy anh, vui vẻ thân thiết giống như người nhà, trực tiếp đẩy Triệu Diệp Nhi sang một bên. Hoàng Diệp Loan niềm nở ngắm nhìn chàng trai này, không khỏi tấm tắc khen ngợi, “Rất đẹp trai, cao lớn, rất khí chất, chắc chắn là giống tốt, có triển vọng!”
Triệu Văn Tâm còn vỗ tay đen đét phụ họa theo, “Không ngờ Triệu nha đầu nhà chúng ta rất có tài đó nha, đến cả tổng giám đốc mà cũng cua được, không hổ là con của cha mà…”, ông rất sảng khoái vỗ vai Huỳnh Thanh Tuấn mà nói, “Mau vào nhà, hôm nay cậu chính là khách quý của chúng tôi!”
Huỳnh Thanh Tuấn bị hai người già một kéo một đẩy, không khỏi bất lực quay đầu nhìn Triệu Diệp Nhi mà cầu cứu, ngược lại Triệu Diệp Nhi cũng hết cách, nhăn mặt lắc đầu, ai bảo anh đi bằng xe Roll Royce làm gì chứ. Những giây phút tiếp theo, chính là quang cảnh mà Huỳnh Thanh Tuấn chưa bao giờ được trải qua, mẹ Triệu không ngừng cắt trái cây, vừa cắt vừa hỏi chuyện công việc nhà cửa của anh, thiếu chút nữa nghe anh nói đến có mấy chục căn nhà hạng sang ở trung tâm thành phố thì liền muốn đút hẳn trái cây cho anh. Ba Triệu thì mau chóng dọn đồ ăn lên bàn lớn, cảm giác thức ăn còn nhiều hơn mở tiệc, có bao nhiêu cũng muốn tiếp đãi chàng “rể” này.
Triệu Diệp Nhi nhìn khung cảnh này, không khỏi thở dài liên hồi, chuyến này, thiệt thòi cho Huỳnh Thanh Tuấn rồi. Nhưng cô lại không nghĩ đến, Huỳnh Thanh Tuấn ngoài cảm giác choáng ngợp ban đầu, thì cũng đã nhanh chóng hòa nhập với gia đình của cô, chẳng mấy chốc đã bắt kịp tốc độ nói chuyện của mẹ cô, đúng là người làm ngoại giao có khác.
Đến giờ ăn cơm, Huỳnh Thanh Tuấn mới phát hiện thì ra Triệu Diệp Nhi còn có một người em trai đang học cấp ba nữa, thằng nhóc tên Triệu Ngọc Lâm, khuôn mặt vô cùng giống chị gái, có nét cá tính đáng yêu, chỉ là thằng bé nhìn Huỳnh Thanh Tuấn thì hình như cảm thấy không có cảm tình cho lắm, liên tục dùng ánh mắt diều hâu, thăm dò anh có phải bị ngốc rồi hay không mới hẹn hò với chị mình.
Huỳnh Thanh Tuấn chỉ cười không nói gì, bởi vì anh đều đang bận rộn xử lý thức ăn mà ba mẹ Triệu Diệp Nhi gắp đến, khiến cho hai chị em nhà họ Triệu đều ghen tỵ, cảm giác vừa mới chốc lát đã bị biến thành con ghẻ.
Triệu Diệp Nhi ý nhị nói với ba mẹ mình, “Ba mẹ à, để anh ấy tự nhiên một chút, đừng hồ hởi như vậy anh ấy sẽ sợ chạy mất đó…”
Huỳnh Thanh Tuấn cười với cô nói, “Không có, tôi rất thoải mái, hai bác thật vui tính…”, lời này là anh thực sự chân thành nhận xét, bởi vì thân phận anh từ nhỏ, không có một gia đình hoàn hảo, càng không có một người cha - người mẹ đúng nghĩa, cho nên trước tình cảm của cha mẹ Triệu Diệp Nhi, cảm thấy vô cùng nồng hậu ấm áp.
“Trời, cái gì mà hai bác chứ?”, Hoàng Diệp Loan rất niềm nở đẩy thuyền, “Mau gọi cha mẹ vợ đi, chần chừ cái gì nữa nào…”
Huỳnh Thanh Tuấn nghe xong lời này, bất giác cười khổ. Triệu Diệp Nhi ngược lại, rất bất mãn nói lớn tiếng, “Cha mẹ cũng thật là, con đã nói con và anh ấy chỉ là bạn bè thôi, cái gì mà hai người đã sớm tư tưởng vậy, không phải trước đây đều bảo con chưa tốt nghiệp Đại học thì không được yêu đương sao?”
Triệu Văn Tâm dùng đũa huơ huơ nói, “Đó là bởi vì cha đâu có biết con quen đến cả Tổng giám đốc Huỳnh Thị chứ, biết như vậy, cha đã sớm kêu con dẫn cậu ấy về ra mắt sớm..”
“Hai bác cũng nhận ra rồi, em còn chối làm gì…”, Huỳnh Thanh Tuấn được nước liền hùa theo.
Triệu Diệp Nhi hít một hơi lạnh, ở dưới bàn đá chân anh một cái, làm anh nhăn nhó xin tha, con người này, vừa mới bước vào nhà cô đã bị lây cái tính bỡn cợt của cha mẹ cô sao?
“Nhưng mà, con nghe nói, thường thường các tổng giám đốc đều năm thê bảy thiếp, thay nhân tình như thay áo, cha mẹ chưa gì đã hớn hở như vậy, chưa biết ngày mai ra sao mà đã…”, Triệu Ngọc Lâm gắp một miếng gà, bĩu môi nói, “Cộng thêm bà chị già kia tính cũng đâu có vừa vặn gì, chỉ là cha mẹ chưa biết tình trường của chị ta thôi…”
Cậu lời chưa nói hết đã bị chị gái bụm miệng lại, Triệu Diệp Nhi nghiến răng nói, “Mau ăn đi, không phải việc của em đâu, con nít ranh thì biết gì chứ?”