Huỳnh Thanh Tuấn thở phào một hơi, ánh mắt nhìn ra xa xăm, quả nhiên ông trời không phụ lòng anh. Đoàn đội Huỳnh Thị cũng đều vui mừng giống như anh, bởi vì họ luôn tin tưởng chủ nhân của mình sẽ giành được chiến thắng.
Triệu Diệp Nhi thấy cuộc chiến đã kết thúc, cô lo lắng chạy đến phía bên cạnh anh, lo lắng hỏi:
“Thanh Tuấn, anh có bị thương ở chỗ nào không?”
Huỳnh Thanh Tuấn cười một tiếng, cầm lấy tay của cô, ôn tồn nói:
“Em đánh giá thấp anh quá rồi, làm sao anh lại có thể xảy ra chuyện gì trước mặt em được chứ?”
Triệu Diệp Nhi vừa vui vừa giận, đánh một cái vào lồng ngực của anh, nói:
“Anh lại còn có thể nói được như vậy? Đúng là không biết sợ là gì!”
Huỳnh Thanh Tuấn ánh mắt ngọt ngào nghe cô mắng yêu một câu, sau đó ôn nhu ôm cô vào lòng, khoảnh khắc này, anh chỉ muốn được ở bên cô mà thôi.
Tiếng bước chân rầm rộ kéo đến phía sau lưng, Huỳnh Thanh Tuấn bất giác quay lưng lại.
“Lão gia!”, tiếng của Rosie và thuộc hạ của anh cúi đầu cung kính chào đón Huỳnh trưởng lão.
Huỳnh Thanh Tuấn ôm Triệu Diệp Nhi ở trong tay mình, ánh mắt có chút trầm mặc nhìn người đàn ông lớn tuổi ở trước mặt, gọi hai tiếng: “Ông nội!”
Huỳnh trưởng lão mặc dù đã lớn tuổi, tóc bạc phơ nhưng trên người vẫn phát ra uy nghiêm, mỗi bước chân đều có trọng lượng, ông cùng thuộc hạ đi đến, nhìn thấy cháu trai của mình trải qua trận chiến sinh tử, không khỏi cảm thán:
“Ta vốn dĩ cho rằng có thể nhắm mắt làm ngơ chuyện này, không ngờ, vẫn là không ngồi yên được, haizzz, đã mềm lòng quá đi rồi!”
Huỳnh Thanh Tuấn nhìn ông nội tràn đầy cảm kích đáp:
“Con biết ông sẽ không từ bỏ con…. Cảm ơn ông đã ra tay cứu giúp, nếu không, trận này e rằng con cũng khó thoát…”
Huỳnh trưởng lão vuốt chòm râu, nhìn đám tàn dư của nhà họ Trần đang bị cảnh sát điệu đi, ôn tồn đáp:
“Bọn họ chơi xấu cháu trai ta, ta cũng không thể làm ngơ được, nếu không người đời sẽ không coi ta ra gì mất!”
Nói xong, ánh mắt ông dời đến gương mặt của Triệu Diệp Nhi, nhìn ngắm cô gái này, không nặng không nhẹ nói một câu:
“Cô gái trẻ này, nhìn khí chất thông minh lanh lợi, tư trang đứng đắn, vẫn là thuận mắt hơn tiểu thư nhà họ Trần kia, chẳng trách lại làm cho cháu trai ta say mê đổ đốn như vậy…”
Triệu Diệp Nhi nghe Huỳnh trưởng lão khen một câu như vậy, không khỏi đỏ ửng cả khuôn mặt, nhẹ nhàng đáp:
“Con cảm ơn lời khen này của Huỳnh trưởng lão, cảm ơn người lần này đã cứu giúp bọn con!”
Huỳnh Thanh Tuấn cảm thấy ông nội mình hình như cũng rất ưng ý Triệu Diệp Nhi, lòng vui lại càng vui, ý mãn nguyện đều hiện ra trên mắt.
Nhưng đột nhiên, trong khoảnh khắc tương phùng vui vẻ, anh lại cảm thấy có chút sát khí còn vương vẩn ở đâu đây. Trực giác mách bảo, Huỳnh Thanh Tuấn quay đầu một cái, phát hiện từ phía sau lưng của ông nội, một khẩu súng ngắn sáu mi li mét được giương ra, hướng thẳng về phía gáy ông nội của anh.
“Ông nội!”
Huỳnh Thanh Tuấn kêu lên một tiếng, lập tức vươn người, kéo ông nội anh tránh sang một góc bốn mươi lăm độ, viên đạn sượt qua hai người, đi vào không trung.
“Có kẻ ám sát!”, tiếng hét báo động của đoàn đội Huỳnh gia vang lên, nhưng bởi vì sát thủ lẫn lộn bên trong hàng ngũ của bọn họ, cho nên không trở tay kịp, đã bị bắn chết mấy mạng người.
Huỳnh Thanh Tuấn lập tức lôi súng ngắn trên tay anh ra, nhắm thẳng về hướng kẻ sát thủ. Hai ánh mắt như long hổ giao tranh, Huỳnh Thanh Tuấn khẽ kêu lên một tiếng: “Huỳnh Ngọc Hưng?”
“Không ngờ phải không, anh trai của ta?”, Huỳnh Ngọc Hưng kéo mũ áo qua đầu, lộ ra gương mặt hiểm ác, nói, “Gia đình tụ họp vui vẻ như vậy, tại sao lại có thể thiếu tôi chứ?”
Huỳnh Thanh Tuấn hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía em trai cùng cha khác mẹ, lạnh lẽo đáp:
“Đủ rồi, Ngọc Hưng, mau bỏ súng xuống, ta cùng ông nội sẽ cho em một cơ hội quay đầu!”
Huỳnh Ngọc Hưng nắm chặt khẩu súng AK chỉ về phía anh trai, gầm lớn:
“Tôi không cần! Tôi muốn các người đều phải chết, lúc đó tôi mới có thể sống vui vẻ được! Là Huỳnh gia các người phụ tôi trước, đừng trách tôi ác độc không lưu tình! Các người, bắn chết hết người của Huỳnh gia cho tôi! Chết càng nhiều, tiền thưởng càng lớn!”
Dứt lời, quân sát thủ của hắn liền nâng súng nhả đạn, bắn loạn xạ về phía trước, giống như muốn sát phạt hết chỗ này. Thuộc hạ của Huỳnh Thị, không có phòng bị kĩ, nên đã bị trúng đạn của hắn, thương tích nằm la liệt.
Huỳnh Thanh Tuấn nhanh chân nhảy sang một bên, trốn vào một góc tường, nhưng cùng lúc đó, anh đã nhìn thấy Rosie bị trúng đạn, cô tránh không kịp loạt đạn điên cuồng của Huỳnh Ngọc Hưng, đã bị thương ở chân, không có cách nào trốn đi.
Mà không ngờ rằng, đúng lúc đó, Triệu Diệp Nhi đã không ngần ngại xông ra, đỡ lấy người của Rosie, liều mình kéo cô vào.
Rosie thấy Triệu Diệp Nhi bất chấp cứu mình, cô liền vội hét lớn:
“Không được, cô mau trốn đi, đạn bắn rất ác, sẽ bị trúng đạn đó!”
“Đừng nói nữa, tôi sẽ cứu cô!”
Triệu Diệp Nhi vẫn không hề nao núng, cô nhất định phải cứu Rosie, nghĩ như vậy, cô lấy thân bao bọc cho Rosie, kéo cô ấy vào trong góc tường.
Đương nhiên, chính hành động đó đã đưa cô vào nguy hiểm, một họng súng đã bắt lấy tiêu điểm trên cơ thể của Triệu Diệp Nhi, một giây sau, đạn đã lập tức ra khỏi nòng.
“Pằng”, Triệu Diệp Nhi nghe rõ tiếng đạn bay đến, cô cảm thấy cả người bị thổi bay, một lực lớn tác động khiến cô lăn sang một bên kịch liệt. Cô ngơ ngác một lúc, liền ngay lập tức lồm cồm bò dậy, bởi vì cô biết rõ bản thân cô không hề trúng đạn!
Người trúng đạn chính là người đã dùng thân thể mình để bao bọc lấy cô khoảnh khắc ấy, Huỳnh Thanh Tuấn, anh hít một hơi lạnh, cảm giác đạn đã xuyên qua bả lưng, máu bắt đầu chảy ra từ vết thương.
“Thanh Tuấn… anh bị thương rồi…”
Triệu Diệp Nhi biết chính anh đã đỡ cho cô phát súng ấy, cô kêu lên đầy thảm thiết.
Huỳnh Thanh Tuấn lắc đầu, nén lại nỗi đau, vuốt tóc của cô, âm trầm nói:
“Không sao, anh vẫn còn chống cự được, em hãy bảo vệ chính mình, đừng tự ý lao ra ngoài vì bất cứ ai nữa!”
Nói rồi, anh rời tay cô, quay người, quyết một trận sống mái với Huỳnh Ngọc Hưng. Hắn ta bắn điên cuồng đến hết cả băng đạn, mới loay hoay nạp thêm đạn, nhưng hắn có chết cũng không ngờ được rằng, đó chính là băng đạn cuối cùng hắn có thể bắn ra.
Huỳnh Thanh Tuấn thân hình anh dũng tiến lên, giống như một vị thần mạnh mẽ, tránh được những tay bắn tỉa, nhân cơ hội Huỳnh Ngọc Hưng đang thay đạn, bắn một phát chính xác vào ngực hắn, hạ gục kẻ em trai máu lạnh này.
Đám sát thủ bị mất đầu đàn, lực lượng liền rối loạn, chẳng mấy chốc đã bị đội quân của Huỳnh gia tấn công áp chế, hoàn toàn bại trận trong nháy mắt.
Huỳnh Thanh Tuấn nhìn thấy thắng lợi trong nháy mắt, anh thở phào một cái, nhưng cả người đã không còn chút sức lực nào, súng rơi trên sàn, thân thể anh đổ rầm xuống như một khối đá.
“Thanh Tuấn….”
“Chủ nhân…”
“Cháu trai…”
Tiếng của những người thân yêu đang gọi anh, nhưng Huỳnh Thanh Tuấn đã không còn nghe thấy rõ ràng điều gì nữa, trước mặt anh chỉ còn một khoảng đen vô hình.
***
Tiếng còi cấp cứu reo lên đầy chói tai, khiến cho người nghe đều kinh sợ.
Triệu Diệp Nhi trên mặt đều là nước mắt, cô không ngừng chạy theo xe đẩy cứu thương của bệnh viện, nắm chặt tay của Huỳnh Thanh Tuấn, khổ sở kêu lên:
“Thanh Tuấn, anh phải cố lên, có em ở đây rồi, anh nhất định không được xảy ra chuyện gì, không được bỏ em một mình!”
Huỳnh Thanh Tuấn nằm trên xe đẩy, dường như đã bị mất đi ý thức, anh hai mắt nhắm nghiền, máu loang lổ ra khắp tấm áo sơ mi, trông rất đáng sợ.
“Thanh Tuấn, Thanh Tuấn, anh đừng ngủ mà, mở mắt ra nhìn em đi mà..”
Triệu Diệp Nhi kêu tên anh đến bật khóc nức nở, nhưng anh vẫn không có phản ứng gì nữa. Xe đẩy đã đến trước phòng cấp cứu, cô liền bị chặn ở bên ngoài.
Rosie ở bên cạnh, ngăn lại Triệu Diệp Nhi đang vô cùng xúc động:
“Chủ nhân sẽ không sao đâu, anh ấy sẽ không bỏ chúng ta lại mà đi! Cô đừng khóc nữa, đừng khiến anh ấy bận tâm về chúng ta!”
Triệu Diệp Nhi nghe lời đó, cũng lấy lại được một chút tinh thần, cô nhất định không được khóc, cô nhất định phải mạnh mẽ để cho anh tự hào vì cô.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, bên trong bác sĩ đang vật lộn với thần chết để giành lại sự sống cho Huỳnh Thanh Tuấn, mà bên ngoài, Triệu Diệp Nhi cũng đang không ngừng vật lộn với sự sợ hãi và hối hận. Nếu anh không gặp cô trong đêm tối ở quán bar đó, thì có phải anh sẽ không gặp phải những chuyện này hay không? Cô càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng khôn xiết, nếu anh có mệnh hệ gì, cô nhất định sẽ không thể sống nổi.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ vẻ mặt nghiêm trọng, hướng về phía bọn họ, khẩn trương thông báo:
“Bệnh nhân tình hình rất nghiêm trọng, anh ấy mất quá nhiều máu, phải tìm nguồn bổ sung ngay lập tức mới có thể cứu được tính mạng! Nhưng nguồn máu của chúng tôi đều đã cạn kiệt rồi!”
Triệu Diệp Nhi đột nhiên giống như nhớ ra chuyện gì đó, cô kêu lớn với bác sĩ:
“Máu sao? Tôi có, anh ấy trùng nhóm máu với tôi, chúng tôi đều là nhóm máu B, mau lấy của tôi bổ sung cho anh ấy!”
Bác sĩ nhìn gương mặt của cô, thận trọng hỏi lại:
“Chúng tôi cần tận bốn trăm mi li lít, cô có thể chịu được không?”
Rosie cũng bị con số này dọa sợ, cô cầm tay Triệu Diệp Nhi, nhắc lại một lần nữa:
“Tận bốn trăm mi li lít, cô làm sao chịu nổi chứ? Thậm chí, cô có thể sẽ xảy ra sốc phản vệ đó, Triệu Diệp Nhi, cô suy nghĩ cho kĩ!”
Nhưng Triệu Diệp Nhi trong lòng đã quyết, cô nhớ đến những lời mà Huỳnh Thanh Tuấn đã nói với cô, lúc anh đã quên mình hiến máu cho Phạm Thái Thiên, thâm trầm nhắc lại:
“Tại sao anh ấy có thể hy sinh cho người khác, còn tôi thì không? Anh ấy có thể vì tôi mà từ bỏ bản thân mình, tôi cũng có thể từ bỏ bản thân mình vì anh ấy! Chỉ cần mọi người hiểu một điều rằng, tôi thật sự không thể để anh ấy xảy ra mệnh hệ gì được!”
Rosie bị tấm lòng của Triệu Diệp Nhi làm cho khuất phục, cô hoàn toàn không còn lời nào để cảm thán tình yêu của hai người, nhìn Triệu Diệp Nhi vững chãi bước chân đi theo bác sĩ, giống như một thiên sứ thật sự, cô cảm thấy bản thân mình vẫn còn quá nhỏ nhoi giữa cuộc đời này.