Ánh mặt trời long lanh chiếu qua cửa sổ, trên giường bệnh, một thân hình nhỏ nhoi đang nhắm nghiền hai mắt, hơi thở phát ra đều đều.
Cửa phòng có người mở ra, Triệu Diệp Nhi bất giác tỉnh lại, giống như đột nhiên nhớ ra chuyện gì, cô đưa hai mắt ngơ ngác nhìn quanh.
Rosie tiến lại gần cô, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi:
“Triệu Diệp Nhi, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi!”
Triệu Diệp Nhi nhìn Rosie đầy nghi ngờ, sau đó phát hiện bản thân mình đang được truyền máu, cô cuối cùng cũng nhớ ra chuyện bản thân đang canh cánh trong lòng:
“Thanh Tuấn? Thanh Tuấn đâu? Anh ấy sao rồi?”
Rosie im lặng, không nói gì, chỉ trầm mặc nhìn cô.
Triệu Diệp Nhi thấy thái độ của cô ấy, càng lúc càng lo lắng, cô cầm lấy tay của Rosie, hỏi gấp:
“Rosie, cô mau nói cho tôi biết, Thanh Tuấn, anh ấy làm sao rồi? Chẳng lẽ…”
Rosie nhìn vẻ gấp gáp của Triệu Diệp Nhi, cô cũng không nỡ trêu đùa cô gái này nữa, ánh mắt của cô hướng ra phía cửa phòng, giống như có ai đó đang đợi cô bên ngoài.
Triệu Diệp Nhi theo ánh mắt của cô ấy, nhìn ra phía bên ngoài, phát hiện cửa chầm chậm được mở ra, một vị bác sĩ đang đẩy một chiếc xe lăn tiến vào, mà người ngồi trên xe lăn, chính là Huỳnh Thanh Tuấn.
Anh cả người mặc áo quần của bệnh nhân, nhưng vẫn không giấu được khí phách ngang tàng của mình, bác sĩ đẩy anh đến cạnh giường của Triệu Diệp Nhi, mới phát hiện nước mắt của cô đã chảy đầy trên khuôn mặt.
“Anh, đã tỉnh lại rồi?”, Triệu Diệp Nhi như vẫn còn chưa tin vào mắt mình vậy.
“Ừ, anh đã tỉnh lại, viên đạn đã được gắp ra, anh không chết được đâu!”
Huỳnh Thanh Tuấn thản nhiên đáp một lời.
“Anh, tại sao lại làm em lo lắng như vậy chứ? Tên chết tiệt này!”
Triệu Diệp Nhi vô cùng xúc động, đánh vào vai anh một cái.
Huỳnh Thanh Tuấn cười hiền từ, anh nắm lấy tay của cô, nhẹ nhàng đáp:
“Không phải em mới là người mới khiến anh lo lắng hay sao? Ai bảo em hiến máu cho anh? Nếu không có lượng máu bên ngoài kịp thời bổ sung cho em, thì không biết em đã xảy ra chuyện gì?”
Triệu Diệp Nhi cúi đầu, có chút bồi hồi nói:
“Em thà hy sinh cho anh được sống, còn hơn là nhìn anh chết trước mặt em…”
Huỳnh Thanh Tuấn nghe những lời này, cảm thấy thật xúc động, anh vươn người ôm lấy cô gái mà anh yêu nhất, chân thành đáp:
“Đừng nói những lời như vậy, sau này cũng đừng làm những chuyện ngu ngốc như vậy nữa, anh làm sao có thể dễ dàng chết như thế được chứ. Chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì hết, chúng ta còn phải ở bên cạnh nhau, có đúng không?”
Triệu Diệp Nhi gác cằm lên vai anh, ngăn lại những giọt nước mắt nức nở, rưng rưng gật đầu một cái:
“Đúng vậy. Chúng ta nhất định phải ở bên cạnh nhau!”
Rosie cảm thấy khung cảnh này thật sự rất đẹp, cô không muốn phá vỡ khoảnh khắc xúc động này của hai người, vẫy tay một cái, cô cùng bác sĩ chầm chậm tiến ra ngoài.
***
Một buổi sáng tràn đầy nắng xanh và tươi đẹp.
Tin tức không ngừng phát ra trên đài báo, Trần gia sau vụ đấu súng thanh trừng kia bị một phen hầu tòa điêu đứng, nhưng Huỳnh trưởng lão vì nể chút tình bạn cuối cùng, không truy cùng đuổi tận, chỉ trục xuất bọn họ sang nước ngoài, chừa lại cho bọn họ một con đường sinh sống.
Huỳnh Ngọc Hưng cũng may mắn qua khỏi cơn nguy kịch sau khi lãnh một viên đạn của anh trai, tuy nhiên, không thể tránh khỏi việc bị mất đi một số chức năng của cơ thể khiến cho đi lại khó khăn, Huỳnh Thanh Tuấn và ông nội của anh vẫn luôn mong rằng sau biến cố này có thể hoán cải được người em trai hoang đàng từ bỏ lòng thù hận.
Huỳnh Thị đã trở lại hoạt động mạnh mẽ như thường, đối thủ lớn nhất của Huỳnh Thanh Tuấn là Phan Huy Cung đã bị sa lưới vì những tội danh trốn thuế liên tiếp và cấu kết ám sát người khác. Huỳnh Thị từ nay sẽ một mình một người bá chủ thị trường kiến trúc thành phố này.
Triệu Diệp Nhi một thân mặc tây trang công sở vô cùng xinh đẹp và trưởng thành, bước những bước chân dài vững chãi, tiến đến trước cửa phòng Đồ họa Kiến trúc. Hít một hơi dài, cô mạnh mẽ tiến vào bên trong, phát hiện Đặng Thái Thư đã đứng chờ mình ở bên trong.
“Chào mừng Triệu thực tập sinh đã trở lại Huỳnh Thị!”
Đặng Thái Thư cười tươi, mở lời chào đón.
Cô ấy bây giờ đã là trưởng phòng của phòng Đồ họa Kiến trúc, còn Lưu Cẩm Lệ bởi vì làm việc cảm tính, liên tục mắc lỗi cho nên đã bị cách chức, thuyên chuyển đến bộ phận khác. Điều này cho thấy rằng, Huỳnh thị luôn luôn hướng đến việc xây dựng một môi trường làm việc lành mạnh và công bằng, không bao giờ dung túng cho kẻ dựa dẫm vào gia thế để trèo cao.
Triệu Diệp Nhi cúi đầu, khiêm nhường đưa hồ sơ của mình cho cô ấy, sau đó lễ phép hướng về phía cả phòng mà nói:
“Chào tất cả mọi người. Tôi là Triệu Diệp Nhi, thực tập sinh mới của Huỳnh Thị. Tôi vừa mới tốt nghiệp đại học X cách đây một tuần, mong rằng sẽ được học hỏi nhiều hơn, xin mọi người vui lòng giúp đỡ!”
Nói xong, cô nở một nụ cười tự tin đối với mọi người ở trong phòng, thái độ của mọi người đối với cô cũng đã khác đi, bởi vì cô tin rằng lần này trở lại, tư cách của cô sẽ được khẳng định rõ ràng, không ai có thể dèm pha nữa.
“Diệp Nhi… Chào mừng cậu trở lại…”, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Triệu Diệp Nhi quay đầu lại, phát hiện người đang chào mình đó là Lâm Thu Thảo, cô ấy nhìn có vẻ ngập ngừng, nhưng vẫn hướng về phía cô để nói tiếp:
“Những chuyện trước đây, có lẽ mình đã sai rồi, mình không nên có những định kiến như vậy với một người như cậu, thời gian làm việc vừa rồi đã khiến mình nhận ra nhiều điều…. Triệu Diệp Nhi, cậu bỏ qua cho mình nhé?”
Triệu Diệp Nhi nghe những lời ấy, cảm thấy rất vui vẻ, cô chủ động đưa tay ra, bắt tay với Lâm Thu Thảo, đáp:
“Chúng ta đều là những sinh viên vừa mới ra đời, đều sẽ có những lúc gặp phải sai lầm. Chuyện cũ qua rồi, cứ để nó qua đi. Mong rằng sau này chúng ta sẽ vẫn có thể là bạn!”
Lâm Thu Thảo nắm lấy tay của cô, hứng khởi gật đầu một cái.
Đặng Thái Thư nhìn quang cảnh này, cũng cảm thấy rất hài lòng, đây mới đúng là tinh thần mà mỗi nhân viên Huỳnh Thị cần phải có. Tài và đức đều phải song song với nhau, mới có thể trở thành một người thành công.
***
Một tháng sau.
Triệu Diệp Nhi xiêm y xúng xính, đứng cùng bạn thân Hà Thảo Ly ở một hàng ghế trên cùng, không ngừng vui vẻ nói chuyện.
Hôm nay chính là lễ đính hôn của Phạm Thái Thiên và Lê Mỹ Nhung, quang cảnh vô cùng xinh đẹp và náo nhiệt.
Lê Văn Tấn sau khi nhận ra những sai lầm liên tiếp của ông ta sau khi tin tưởng một kẻ như Phan Huy Cung, mới phát hiện người hết lòng vì con gái ông chỉ có Phạm Thái Thiên, nhân dịp anh vừa được nhậm chức Phó khoa, đồng ý cho hai người tổ chức lễ đính hôn này.
Triệu Diệp Nhi vốn dĩ cho rằng bản thân sẽ rất buồn khi nghe tin này, nhưng hóa ra, lại không phải, thậm chí cô còn cảm thấy rất mãn nguyện khi nhận được thiệp mời.
Có lẽ tình cảm mà cô dành cho Phạm Thái Thiên bấy lâu nay đã khiến cô nhận ra một điều rằng, yêu một người, chính là được nhìn thấy người đó được sống hạnh phúc nhất, và quả nhiên, khoảnh khắc thấy nụ cười của anh khi sánh vai với Lê Mỹ Nhung bước vào lễ đường đã cho cô thấy rằng quyết định buông bỏ tình cảm của mình là đúng đắn.
“Đẹp quá!”, Triệu Diệp Nhi không khỏi xuýt xoa khi nhìn thấy cảnh tượng Phạm Thái Thiên nâng váy cho Lê Mỹ Nhung, một cảm giác ngưỡng mộ không khỏi dâng lên trong lòng.
“Ngưỡng mộ như vậy, có muốn tự mình mặc váy cưới hay không?”
Một giọng nói thâm trầm xuất hiện bên cạnh làm cô giật nảy mình, Triệu Diệp Nhi há hốc miệng, không biết tên Huỳnh Thanh Tuấn này đến từ lúc nào.
“Không cần nha, em vẫn chưa muốn “vào chuồng”!”, cô vui vẻ đáp lại anh.
Huỳnh Thanh Tuấn nghe cô đáp, không vừa ý, búng tai cô một cái, nặng giọng hỏi lại:
“Em vừa nói cái gì chứ, Triệu Diệp Nhi?”
Triệu Diệp Nhi cười giả lả, mau chóng đánh trống lảng:
“Không có nha, em không có nói gì cả…”
Huỳnh Thanh Tuấn nhìn vẻ mặt của cô, không khỏi bật cười, anh vẫn là yêu nhất một Triệu Diệp Nhi tinh quái như vậy. Đoạn, hai mắt anh đột nhiên trở nên thâm tình, tay anh kéo cô một cái, để cho khuôn mặt của hai người đối diện với nhau.
“Mặc kệ em có nói gì, hôm nay em nhất định phải đeo cái này vào! Phóng túng như vậy, đã đủ rồi Diệp Nhi ạ!”
Vừa nói, anh vừa lấy từ chiếc hộp trong tay mình ra một chiếc nhẫn kim cương xinh xắn, chính là chiếc nhẫn mà anh vẫn chưa kịp đeo cho cô, hôm nay, anh nhất định không để cô chạy thoát nữa.
“Đeo vào cho em rồi, có muốn cởi ra cho người khác cũng không được đâu nha, anh suy nghĩ cho kĩ!”
Triệu Diệp Nhi bông đùa, che đi vẻ cảm động trên đôi mắt.
Nhưng Huỳnh Thanh Tuấn đã nhìn thấy sự xúc động của cô, anh chầm chậm đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô, sau đó, ấm áp tuyên bố:
“Tuyệt đối không hối hận! Đời này anh chỉ yêu có mình em!”
“Em cũng yêu anh, Thanh Tuấn, rất rất rất yêu anh!”
Triệu Diệp Nhi nhìn gương mặt chân thành của anh, không ngăn được giọt nước mắt lăn trên má. Cuối cùng, cô cũng có được hạnh phúc của riêng mình.
Đến bây giờ, cô mới nhận ra được một chuyện, thì ra trên đời, có những người ta theo đuổi rất lâu, rất khổ cực, rốt cuộc vẫn không thể với tới, nhưng vẫn có những người, chỉ cần vô tình va vào nhau giữa hàng ngàn khoảnh khắc, lại có thể biến thành hạnh phúc vô biên.
Hoàn.