Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân

Chương 22: 22: Quăng Bạc Ra Cửa Sổ




Tuyên thị tìm vài người có tay nghề khoé léo, tính tình lại hiền lành, mà dẫn đến cho Tư An.

Tư An quyết định tuyển bốn người này, quy trình rửa quả sơn tra rất dễ, tách hạt bỏ vỏ cũng không khó.

Tư An chỉ xong liền nói.

- Tiền công một ngày của mọi người là mười lăm văn, buổi sáng mọi người lo việc nhà xong cứ đến đây rửa sơn tra với tách vỏ, đừng đến quá muộn, buổi trưa về nhà nghỉ ngơi một canh giờ, buổi chiều ba bốn giờ là có thể trở về.

Mười lăm văn? Như vậy chẳng phải có chút nhiều hay sao?

Phu quân của bọn họ một ngày kiếm nhiều nhất cũng chỉ có sáu văn tiền, còn đi từ sáng sớm buổi chiều mặt trời lặn hẳn mới trở về, hiện tại bọn họ có thời gian buổi sáng lo việc nhà xong mới đi làm, buổi trưa còn được nghỉ một canh giờ trở về nghỉ ngơi buổi chiều cũng được về rất sớm, tiền công như vậy căn bản không ít chút nào.

Mứt sơn tra ngày mai phải đưa lên huyện, hiện tại thời gian có chút cấp bách nên Tư An để mọi người bắt đầu làm từ bây giờ.

Bên phía Tiền thị nghe được tin Tư An thu mua sơn tra, liền chế giễu một lúc lâu.

- Thu mua sơn tra? Dư bạc nên không biết làm gì sao? Sơn tra mùa này chua như vậy chỉ sợ đem cho người khác cũng không nhận, cho heo ăn chúng nó còn không ăn.

Cố Khiêm ngồi bên cạnh Tiền thị, nghe bà nói câu này liền đáp lời:" Ta nghe nói đại tẩu chính là có ý định kiếm sinh ý từ sơn tra, nhưng cựu thể là làm gì ta không biết rõ, đại tẩu có bạc như vậy, chi bằng lúc trước cho chúng ta thêm nhiều một chút."

Tiền thị:" Sinh ý từ quả sơn tra? Sơn tra chua như vậy thì làm được thứ gì, ta thấy chính là dư bạc nên muốn quăng ra cửa sổ, đại tẩu? Nó là đại tẩu của ngươi sao? Hiện tại hai nhà đã không còn liên can gì, hai chữ đại tẩu này ngươi không cần gọi."

Tiền thị thấy Tư An thu mua sơn tra như vậy trong lòng tất nhiên không vui, cái gì mà sinh ý từ sơn tra.



Nếu dễ như vậy còn đợi đến lượt cô sao?

Nếu dư bạc như vậy chẳng phải lúc kí thư khế đưa cho bà nhiều thêm ba trăm lượng đi, dù sao số bạc đó cũng lo cho đệ đệ của Cố Ngôn chẳng phải sao? Hiện tại thì hay rồi, người nhà không lấy được còn đem cho người ngoài.

Lúc kí thư khế Tiền thị chỉ muốn làm khó Tư An, không nghĩ tới cô vậy mà lại sảng khoái đồng ý, nói giao ba trăm lượng liền giao ba trăm lượng, một cái chớp mắt tiếc nuối cũng không có, nếu biết như vậy Tiền thị nhất định đòi năm trăm lượng, hiện tại hai nhà đã giải trừ quan hệ, cho dù Tiền thị muốn đến nháo đòi thêm bạc cũng không thể.

Tư An bên phía bên kia bận đến chân không chạm đất, buổi trưa cũng chỉ nấu hai bát mì xử lí qua liền đem sơn tra đã nấu xong bỏ vào bình để niêm phong lại.

Hoa cúc cũng đem ra phơi, mười lăm phút liền đem trở vào, Tư An làm xong liền giúp bọn họ tách hạt sơn tra, mới đem lên nấu đợt mới, đợi nguội mới đem bỏ vào bình gốm mà dùng sáp keo nến niêm phong lại, để đảm bảo chất lượng mứt còn giúp khí không vào, đảm bảo mứt được giao đi phẩm chất tốt nhất.

Tư An bận đến buổi chiều mới niêm phong được mười bình mứt sơn tra, hai người ăn một chút mì do Tư An buổi trưa làm còn dư lại, một lát sang nhà lí chính trở về cô sẽ làm thịt rim mặn ngọt còn có thịt gà còn dư hôm qua cho Cố Ngôn, sức ăn thường ngày của hắn căn bản nhiều gấp đôi hôm nay, cả ngày chỉ có hai bát mì chỉ thêm mấy cái bánh ngọt căn bản không đủ.

Nhưng Cố Ngôn lại không than đói, chỉ ngoan ngoãn ngồi một bên xếp máy bay giấy, lâu lâu nghe cô gọi hắn lại chạy vào giúp đỡ.

Tư An nhìn Cố Ngôn ngồi xổm trong sân nói chuyện với mấy con gà mái già liền lên tiếng.

- Ngươi đi theo ta đến nhà lí chính hay đến nhà Tuyên tỷ?

Cố Ngôn nghe lời này liền bật dậy chạy tới:" Đi theo thê tử."

Trong lòng Tư An đột nhiên dâng lên cảm giác muốn đưa tay sờ đầu hắn, nhưng đưa lên không trung được phân nửa liền dừng lại ở vai hắn mà dỗ lên.



- Buổi tối trở về ta làm thịt chua ngọt cho ngươi còn có thịt gà.

Cố Ngôn nghe đến đồ ăn mắt liền sáng bừng, mà gật đầu.

Đúng thật là Cố Ngôn ăn một bát mì không đủ, sức ăn hắn lớn, dù sao cũng là người từng tòng quân mỗi ngày đều tiêu tốn không ít sức lực, huống chi Cố Ngôn căn bản không nhỏ, dáng người rất cao, nhìn qua rất giống người Đông Bắc nhưng không quá thô kệch như bọn họ.

Tư An không phải nhất thời cảm thấy không thích hợp mà không xoa đầu hắn mà là căn bản xoa không tới.

Lúc nãy Tư An đã có đánh tiếng trước với Tuyên thị, ngày mai bọn họ đi nhờ xe bò lên huyện, bạc Tư An cũng đã đưa, Tuyên thị cầm bạc trong tay trong lòng có chút áy náy muốn trả lại.

Tư An tất nhiên nhìn ra liền tìm cớ trở về nhà.

Tuyên thị cả ngày hôm nay giúp Tư An không ít việc, nói là giúp nhưng tiền công Tư An trả cho Tuyên thị so với người khác nhiều hơn hai văn, số bạc này bằng Tuyên thị lên huyện ba tuần mới kiếm được.

Huống chi người trong thôn giúp nhau là chuyện đương nhiên, lúc đầu Tuyên thị tất nhiên không nhận, nhưng bởi vì Tư An nói không nhận bạc sau này sẽ không nhờ Tuyên thị giúp việc gì, nên y mới bắt đắc dĩ mà nhận lấy.

Lúc Tư An dẫn theo Cố Ngôn đến nhà lí chính người bên trong đã đợi cô từ lâu, thấy Tư An đến Lưu thị còn nhiệt tình mời vào bên trong.

Tư An chỉ hàn huyên vài câu liền bắt tay vào chỉ dạy công thức lại cho Ân Ân.

Lưu Thị đối với chuyện này cũng không có ý kiến gì, dù sao Ân Ân cũng còn trẻ, trí nhớ tốt, dạy cho Ân Ân là hợp lý nhất, y cũng rất khéo léo, bà là nữ nhân nhưng chưa chắc đã khéo léo như Ân Ân.

Chuyện này giao cho Ân Ân bà tuyệt đối an tâm.