“Hoàng thượng hôm nay ở thượng thư phòng đọc sách, không qua đây, vậy nên con hôm nay ở lại dùng bữa trưa với ta đi.”
“Hoàng thượng có khỏe không ạ?” Làm hoàng thượng khi còn nhỏ tuổi như thể khẳng định là không dễ dàng gì.
“Nó vẫn khỏe, rất nghe lời Nhiếp chính vương. Ta chỉ hi vọng nó có thể bình an lớn lên thôi.” Nhưng nguyện vọng này thật khó mà thực hiện được. Thế sự khó lường, vốn dĩ hoàng nhi là đứa trẻ không được coi trọng nhưng lại trở thành quân cờ tốt nhất của người khác. Nếu không có biến cố kia thì có lẽ nàng và hoàng nhi có thể ra khỏi cung, có một cuộc sống bình thường nhàn nhã rồi. Nhưng trên đời đâu có nhiều chữ “nếu” như thế. Nó vẫn phải làm hoàng đế.
“Nhất định là vậy rồi ạ.” Lý Tử Du nắm chặt tay của dì nhỏ, trên đời này ngoại trừ Lý mẫu thì dì là người quan tâm nàng nhất. Mà hoàng thượng cũng là người thân của nàng, nàng hi vọng hai người họ đều có thể sống tốt.
“Phải rồi, vừa rồi con nói chuyện kia, vì sao Vương ma ma lại vội vã rời đi như thế?” Nếu không như vậy thì nàng cùng tiểu Ngư nhi cũng chẳng thể nói nhiều như thế này đâu.
“Dì ạ, con chỉ là đoán thôi. Nội thị kia dám ở trong cung làm chuyện như thế thì thân phận nhất định không bình thường. Tuyệt đối không phải là nội thị thật đâu. Dì ở trong cung không có thân thích thì chỉ có thể là người của thái hậu Hiếu Văn. Nếu bị ta phát hiện thì nhất định cũng có thể bị người khác trông thấy, dù sao cũng không phải là chuyện tốt gì. Chỗ hồ Kim Thủy kia lại có nhiều người qua lại, Vương ma ma là tâm phúc của thái hậu Hiếu Văn thì nhất định sẽ thay bà ta giải quyết, nên cuối cùng ma ma mới đi ra ngoài.” Lý Tử Du chính là đoán mò cũng không dám khẳng định, không ngờ Vương ma ma lại đi thật. Xem ra người kia là nhân vật rất quan trọng.
Thái hậu Hiếu An trong lòng khiếp sợ, cháu gái này thật quá thông minh rồi! Liệu có phải nàng ấy có thể giúp nàng vượt qua tình trạng khó khăn trước mắt hay không? Nàng lại lắc đầu, nàng đã thế này sao lại còn muốn đem tiểu Ngư nhi kéo vào nữa? Nàng ấy là huyết mạch duy nhất của tỷ tỷ nàng. Nhưng hoàng nhi của nàng phải làm sao đây? .Trong lòng thái hậu Hiếu An tràn ngập mâu thuẫn.
“Khởi bẩm nương nương, hoàng thượng đến ạ.” Đại cung nữ thân cận của thái hậu Hiếu An, Lập Thu tiến vào bẩm báo.
“Mau mau mời vào đây. Vừa mới nhắc thì người đã đến rồi.” Trên mặt của dì nhỏ tràn đầy từ ái.
Một tiểu nam hài mặc long bào tiến vào chào hỏi thái hậu Hiếu an. Lý Tử Du cũng hành lễ với vị hoàng thượng biểu đệ này. Thấy hoàng thượng tò mò nhìn Lý Tử Du, thái hậu Hiếu An liền nói: “Hoàng nhi, đây chính là biểu tỷ mà mẫu hậu đã nói với con, là tỷ tỷ duy nhất của con.”
Tiểu hoàng đế trông rất đáng yêu, khuôn mặt nhỏ nhắn, tròn tròn nhìn Lý Tử Du không chớp mắt rồi đột nhiên nói: “Tỷ tỷ, tỷ có thể theo trẫm đến trường ở trong cung không?”
Thái hậu Hiếu An nghe vậy liền cười nói: “Hoàng nhi thật thích con đấy. Lúc trước Nhiếp chính vương có tìm cho nó mấy thư đồng nhưng nó đều không thích.”
Lý Tử Du nhịn xuống cảm xúc muốn nhéo gương mặt nhỏ tròn xinh xắn của tiểu hoàng đế. Nàng hỏi: “Hoàng thượng không thích đến trường sao?”
“Không phải. Tỷ tỷ có mắng trẫm không?”
Lý Tử Du lắc đầu.
“Vương thúc rất hay mắng trẫm. Nếu có tỷ tỷ bên cạnh thì vương thúc sẽ không mắng trẫm nữa nha.”
Hả? Cái đạo lý gì đây? Ngay cả thái hậu Hiếu An cũng không hiểu nên cười nói: “Hoàng nhi, lời này không đúng rồi. Về sau không được nói lung tung như thế nữa, nếu không hoàng thúc sẽ mắng con tiếp đấy!”