Trấn Viễn hầu vừa liếc mắt qua liền thấy được Trình di nương. Chỉ cần nghĩ đến chuyện Trình di nương đã sinh ra Đại a đầu thì ông liền nảy sinh chán ghét đối với Trình di nương.
“Không có mắt hả? Nơi này là nơi để cho ngươi đến sao? Cút ra ngoài cho ta! Một cô nương tốt lại biến thành như thế, Trấn Viễn Hầu bị ngươi làm rối tung hết lên rồi! Người đâu, đưa ả ra ngoài cho ta!”
“Lão gia, bớt giận, bớt giận! Trình di nương cũng là có lòng tốt mà thôi. Dẫu sao thì Đại cô nương cũng là do nàng ấy sinh ra. Việc cấp bách bây giờ là giải quyết chuyện này, chuyện khác nói sau đi!” Đại phu nhân khuyên nhủ.
……
“Nghe nói Đại cô nương muốn nhân cơ hội đi dâng hương mà hẹn người ta gặp mặt, chẳng may lại gặp phải nhị công tử của Bình Nam Hầu ở ngay cửa chùa. Nhị công tử kia là tên ác bá đệ nhất ở kinh thành này, nam nữ không tha, không chuyện ác nào không làm. .Hắn thấy kiệu của Đại cô nương không có gì đặc biệt, nha đầu bên người Đại cô nương lại xinh đẹp thì cản lại, còn nói nhiều câu chẳng tốt lành gì. Đại cô nương bất đắc dĩ mới phải nói ra danh hào của quý phủ chúng ta nhưng vị nhị công tử này cũng chẳng thèm để vào mắt, buộc Đại cô nương phải theo mình. Dọc đường đi còn đánh trống khua chiêng, làm ầm ĩ hết lên khiến toàn bộ kinh thành đều bàn tán chuyện này. Thái phu nhân xem ra rất tức giận.” Lý mẫu hào hứng kể hết toàn bộ những gì mình nghe được cho Lý Tử Du nghe. Ngoài Thái phu nhân ra thì người mà Lý mẫu không ưa nhất chính là Đại cô nương. Dám tranh hôn phu với cô nương nhà bà, giờ thì nhận báo ứng đi!
“Hẹn hò gặp mặt với người khác… Chuyện này Lý mẫu nghe ai nói vậy?” Lý Tử Du hỏi.
Bạch Vi liền đáp lời: “Cô nương, chuyện này đã truyền khắp phủ rồi cơ. Người nghĩ mà xem, nếu không phải hẹn hò tình lang thì cô nương trong phủ chúng ta lại một mình đi dâng hương chứ? . Cũng đâu phải ngày giỗ đâu, sao phải làm thế chứ?”
“Về sau những chuyện như thế thì đừng có xen vào, cũng đừng đàm luận. Cẩn thận tránh cho các ngươi lại bị cuốn vào chuyện thị phi.” Kết quả cuối cùng của chuyện này cũng chỉ có bọn hạ nhân phải làm sơn dương thế mạng.
Lý mẫu nói: “Cô nương yên tâm, chúng tôi ở bên ngoài nhất định sẽ không nói gì cả.”
Bạch Vi cũng nói: “Đúng vậy đó, cô nương. Chúng tôi rất thông minh đó, chẳng qua là sợ cô nương thấy nhàm chán nên mới nói chuyện giúp cô nương giải sầu thôi.” . Nàng cũng không thích Đại cô nương nên khi nghe thấy Đại cô nương gặp chuyện thị phi thì nàng rất vui mừng.
Lý Tử Du thấy vị Đại tỷ tỷ này xem ra phải gả cho vị nhị công tử Bình Nam Hầu đó rồi, có như thế thì mới bảo vệ được danh tiết nếu không thì chỉ còn đường phải xuất gia cả đời không lấy chồng hoặc là tự tử để chứng minh trong sạch.
Hơn nữa người nhà vị nhị công tử này không nhất định sẽ hoan nghênh cuộc hôn nhân này. Đây chính là xã hội mà chịu thiệt vĩnh viễn vẫn là nữ nhân.
Hẹn hò à? Chắc là hẹn Thượng Quan công tử đây. Dù sao sau xuân yến cũng sẽ phải định cho vị Đại tỷ tỷ này một mối hôn sự mà Đại tỷ tỷ sao có thể cam tâm? Nàng ta nhất định là muốn thuyết phục Thượng Quan Thanh hoặc là muốn người khác phát hiện ra nàng ta và Thượng Quan Thanh hẹn ước rồi thuận nước đẩy thuyền mà kết duyên. Không may là Thượng Quan Thanh lại không tới mà lại đụng phải vị tiểu bá vương kia. Cái này là vận mệnh sao?
Nghe nói vị nhị công tử Bình Nam Hầu này đã từng vì tranh hoa khôi thanh lâu mà đem người ta đánh chết. Cho dù là thế thì Lý Đại cô nương cũng chẳng thể cầu người khác cưới mình được.
….
Ở Đại phòng bên này, Lý Đại phu nhân Tiết thị nói: “Hầu gia, sự tình đã đến nước này thì biện pháp duy nhất chính là để phủ Bình Nam Hầy đến đây cầu hôn. Có như thế thì thanh danh của Đại a đầu mới được bảo toàn, thanh danh các cô nương khác trong phủ chúng ta cũng không bị ảnh hưởng.”
“Đại a đầu gả cho Tiễn nhị kia chẳng phải là sẽ chịu khổ sao?” Trấn Viễn Hầu nói.
Tiết thị trong lòng châm biếm, nếu ông thật sự nghĩ cho con gái ông thì hôm nay ông sẽ không làm thế đâu. .Bà thở dài một hơi rồi nói: “Hầu gia, không còn biện pháp nào nữa đâu. Thiếp cũng đau lòng thay cho Đại a đầu nhưng mà Hầu gia cứ suy nghĩ thử mà xem, bây giờ mọi người trong thành đều chứng kiến Tiễn nhị kia đưa đại a đầu trở về, nếu như không gả cho hắn thì Đại a đầu chỉ còn cách tự tử để chứng minh trong sạch thôi. Tuy thiếp không sinh ra Đại a đầu nhưng vẫn không muốn nó đi tìm cái chết. Tiễn nhị kia có chút không biết điều nhưng đó là vì hắn chưa thành thân, nếu Đại a đầu gả cho hắn rồi thì hắn cũng phải nể mặt phủ Trấn Viễn Hầu chúng ta mà không bạc đãi Đại a đầu. Chờ thêm hai năm nữa, Đại a đầu có con thì Tiễn nhị sẽ coi trọng nó hơn nữa. Có đứa nhỏ bảo vệ thì tốt hơn là giờ đi tìm chết. Chúng ta chuẩn bị nhiều đồ cưới cho Đại a đầu là được, chuyện này cũng không phải là không tốt.”
Đại phu nhân nói đạo lý rõ ràng khiến Trấn Viễn hầu càng nghe càng gật đầu vừa ý, cuối cùng nói đến đồ cưới thì ông ta nói: “Đều là cô nương Hầu phủ thì cứ dựa theo lệ mà chuẩn bị. Vốn đã làm sai còn muốn có nhiều đồ tốt sao? Ở đâu có chuyện tốt đó!”
Tiết thị biết phu quân mình tiếc bạc cho nên mới cố ý nói như vậy, giờ nghe được lời ông ta nói thì trong lòng mừng thầm, ông đã nói như thế thì ta không thể làm trái ý ông rồi.
“Chuyện này phu nhân cứ như thế mà làm đi.”
“Hầu gia yên tâm, thiếp thân nhất định sẽ lo chu toàn mọi thứ.”
Nói thì nói thế nhưng làm cho phủ Bình Nam hầu đến đây cầu hôn thì có chút khó khăn. Thứ nhất là vì Đại a đầu chỉ là thứ xuất, thứ hai là nhà trai bên kia nắm quyền chủ động. Tiết thị nhớ đến chị dâu bên nhà mẹ đẻ có quan hệ rất tốt với phu nhân Bình Nam hầu liền bảo con dâu cả là tiểu Tiết thị đến nói cho chị dâu bà biết để chị dâu ra mặt mời phủ Bình Nam hầu đến phủ cầu hôn.
Tiểu Tiết thị cũng biết việc này quan trọng, là thể diện của phủ Trấn Viễn hầu nên không dám chậm trễ. Ngày hôm sau nàng ta liền đến nhà mẹ đẻ là phủ Tề quốc công.
Phu nhân Tề quốc công đã đứng chờ từ sớm, thấy con gái về liền nói: “Là mẹ chồng bảo con về phải không? Hiện giờ cả kinh thành đều đồn đãi hết rồi. Phủ Trấn Viễn hầu các con càng ngày càng không ổn, vốn là một cô nương tốt lại hẹn hò với nam nhân thì còn ra thể thống gì nữa.”
Tiểu Tiết thị nói: “Mẫu thân, việc này cũng không thể trách Đại cô nương được. Thực ra là do Tiền nhị công tử kia thôi. .Biết rõ là người của phủ Trấn Viễn Hầu mà còn cố tình không chịu nể mặt, đây không phải là muốn phá hủy thanh danh của quý phủ chúng con sao? Việc này nếu giải quyết không tốt thì các cô nương trong phủ đều không thể gả cho người trong sạch được. Mẫu thân, người nhất định phải giúp con, nếu không con sẽ chẳng còn mặt mũi đâu ở nhà chồng nữa!”
“Vốn nghĩ rằng con gả cho nhà cô thì về sau sẽ được hưởng phúc, ai mà biết được càng ngày phủ ấy lại càng loạn, một chuyện tốt cũng không có! Còn có cô con nữa, quản lí thế nào mà lại để cho một cô nương dễ dàng ra khỏi phủ như thế! Chờ xảy ra chuyện mới biết nóng lòng!”
“Mẫu thân đừng oán giận nữa. Người giúp con nói chuyện với phu nhân Bình Nam hầu đi, đem hôn sự này định xuống. Con cũng chẳng thoải mái gì đâu, bị cô mắng con cũng không chịu nổi. Ai mà biết được gan của Đại cô nương lại lớn thế! Chỉ có đem nàng ta gả đi để người khác quản thì mới yên ổn được!”
“Nói thì nói thế nhưng Tiền nhị công tử kia tuy cũng là thứ xuất nhưng từ nhỏ đã được phu nhân Bình Nam hầu nuôi dưỡng, không phải con trai trưởng nhưng còn hơn cả con trai trưởng nữa. Mẹ sợ không dễ dàng vậy đâu.”
“Mẫu thân, con mặc kệ nhị công tử là con trai trưởng hay là con vợ kế! Ý của cô chính là muốn gả được Đại cô nương đi. Nếu không làm vợ được thì làm quý thiếp cũng tốt. Chỉ cần không ở nhà nữa là được. Xảy ra chuyện như thế thì ai cũng muốn hạ xuống một bậc thang.” Phủ Bình Nam hầu cũng không phải có quyền thế gì, tiểu Tiết thị tin là bọn họ sẽ không dám để thứ trưởng nữ của Trấn Viễn Hầu làm quý thiếp đâu! Hiện tại chậm chạp không đến cửa cầu hôn chẳng qua là muốn kéo dài thời gian để hòa giải, để có một cái bậc thang đi xuống. Nếu bọn họ vẫn không đến cửa cầu hôn thì chính là hoàn toàn đắc tội phủ Trấn Viễn hầu. Tiễn nhị có thể không quan tâm nhưng phủ Trấn Viễn Hầu chắc chắn sẽ không bỏ qua như vậy.
Tiểu Tiết thị vì muốn thuyết phục mẫu thân mà ngay cả một chút cơm cũng không ăn liền nhanh chóng đến đây. Một người làm sai mà lại khiến cho nhiều người như thế phải bận tâm. Đại cô nương Lý Tử Trân thực là rắc rối! Ngũ cô nương Lý Tử Lung có vẻ luôn có mối quan hệ tốt với nàng ta cũng chẳng thèm đến xem, Trình di nương thì bị cấm túc, mọi người đều chờ phủ Bình Nam hầu đến cầu hôn.