Phu Quý Hà Cầu

Chương 81: Chương 81: Tuyệt Trần Mà Đi




CHƯƠNG 79: TUYỆT TRẦN MÀ ĐI



Editor: Luna Huang

Chỉ số thông minh của Lưu Lăng rõ như ban ngày, đối với cái năng lực lời ít mà ý nhiều này vẫn rất mạnh.



Huống hồ lời nói của một điên phụ, lực tin phục cũng quả thật không cao.



Tìm được một bước này khó tránh có chút lúng túng.



Ngươi muốn dùng người ta, lại không tin được người ta.



Nào có chủ tử khó hầu hạ như vậy.



Lưu Lăng không muốn làm cho bọn họ cảm thấy được khó hầu hạ, chủ yếu hiện tại hắn có thể nể trọng, cũng chỉ có Liên gia luôn bảo trì trung lập, không hạch tội vây cánh.



Cũng chính là lúc này, không sớm không muộn vang lên tiếng bước chân vội vàng của Trình Nguyên.



“Hoàng huynh không dùng được!”



Một tiếng vội vàng kêu gọi trang nghiêm như đạo hạ lưu nhân vậy.



Cũng may Lưu Lăng hiện tại đang cần phần nát vụn này.



Mới vừa rồi nàng luôn ẩn ẩn ở hậu điện, nghe rõ ràng đối thoại bên trong.



Kỳ thật nàng cũng không tin lời của điên phụ kia, chỉ là nếu như Liên gia thực có liên quan gì đến chuyện tạo phản, nàng tự nhiên là sớm cởi bỏ liên quan mới tốt. Để tránh lại như Viên Thiệu Kiệt năm đó, bị thôi quan, tịch biên, vậy cũng là được không bù được cái mất.



Lưu Lăng đứng đầu một quốc gia, chưởng quyền sanh sát, ôm cây đại thụ này tóm lại không sai.



Trình Nguyên hồi tưởng lúc bị ‘Ninh Sơ Nhất’ tát, không biết Thư thái phi từ cái lỗ chó nào chui ra, lộ vẻ cành khô lá vụn dắt lấy ống tay áo của nàng nói.



“Người đánh ngươi kia ta biết a, là phu nhân Nhạc hầu gia. Cả Đại Yến cũng khó tiểu mỹ nhân trong sáng như vậy, sao lại là nam trang? Nàng làm sao mặc nam trang vậy? Ngươi đi nói với nàng nói, mặc sai y phục rồi.



Nàng cũng chỉ cho là ăn nói khùng điên, trực tiếp sai người đuổi đi.



Sau lại cân nhắc, lại lo lắng xác thực.



Bởi vì nói đến ý nghĩa lớn, lời của người điện, thường còn đáng tin hơn cả người bình thường.



Hôm nay nàng ý đặc biệt dẫn theo Thư thái phi lại đây, để nàng ở sau dùng mắt nhìn, chính là vì muốn biết đến cùng.



Rèm trướng mở nửa, lần này nên cũng nhận ra được.



Bà tử lại cũng cẩn thận, tỉ mỉ cau mày hồi câu: “Không phải cha ngươi sao?”





Sau đó dường như không có việc gì cắn đầu ngón chân, miệng còn mơ hồ không rõ nhắc.



“Nói về cha ngươi năm đó a, đó cũng là tiểu ca nhi anh võ thần võ, chỉ tiếc là một du mộc phiền phức. . .Ra trận giết địch xem như tốt đi? Chính là quá thật, người cũng sống không lâu, . . Sống không lâu.”



Trình Nguyên vốn bị tức giơ chân, nhưng thấy thần trí của Thư thái phi lại như có chút thanh tỉnh, không khỏi hỏi dò.



“Vậy Lộc Xương hầu thì sao? Có đồn đãi hắn còn có một đôi nhi nữ song sinh còn sống, lần trước ngươi phải nói bộ dạng của Ninh Sơ Nhất rất giống phu nhân hầu gia sao? Ngươi tỉ mỉ nhìn người nọ xem có phải thế không a?”



“Phải a!”



Thư thái phi như đinh đóng cột trừng lớn mắt châu, ánh mắt từ tan rã biến thành ngắm nhìn, lại có vài phần bình thường.



Trình Nguyên vui sướng, lại càng đến gần vài bước, sau đó trên mặt liền bị tát một cái.

“Con mẹ nó ta cảm thấy bộ dạng ngươi cực giống Trần Tiếu Châu kia. Kỳ thật ngươi chính là nàng có phải không? Lần này ngươi lại muốn dùng phương pháp gì hại ta sao?



Ta đều như vậy ngươi còn không hết hi vọng sao? Đây là muốn bước người đến tuyệt lộ phải không? Lúc trước ra đã nhẫn khí sống tốt mấy ngày, hiện tại ta sợ cái gì?”



trong giây lát ôm lấy đầu mãnh liệt lắc.



Vọng Thư Uyển.com

“Không đúng, ngươi không phải Trần Tiếu Châu, bởi vì họ Trần kia không dùng nguyên liệu vải tục như vậy thưởng thức của nàng cao hơn ngươi. Ngươi mau nói cho ta biết, nàng ở nơi nào? Nàng là không phải muốn giết ta sao? Cháo có thuốc diệt chuột nàng cũng dám nuốt, vu oan cho nhi tử mới sáu tuổi của ta. Ngươi nói hai chúng ta ai là kẻ điên? Ha hả. . . Ngươi nói hai chúng ta ai là kẻ điên! Ngươi nói a~~~! ! !”



Lý trí của Thư thái phi sụp đổ trong nháy mắt.



Dù là Trình Nguyên bị nàng chọc giận sôi máu cũng là sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, nếu không phải cước bộ nhanh, thị vệ thị vệ đúng lúc, suýt nữa cũng bị điên phụ này đánh chết.



Cho nên nói tin đồn vô căn cứ, quả nhiên tín nhiệm không được, còn lại là loại đầu óc ngu dại này.



Trình Nguyên từ sau chạy đến, không thiếu được phải luôn miệng giả người tốt bán nhân tình.



Vả lại lần này trong lòng càng nhiều vài phần tính toán, sợ Liên Thập Cửu cầm nhược điểm Viên Thiệu Kiệt ra hủy hôn, khóc càng ra sức hơn.



Trên đại điện trống trải, chỉ nghe một mình nàng khóc lóc kể lể nghẹn ngào.



“Hoàng huynh khai ân, sự tình lần trước tuy nói là Ninh đại nhân ra tay đả thương người trước, nhưng cũng là Nguyên nhi nói chuyện quá mức hùng hổ doạ người. Ninh đại nhân cùng Ninh Sơ Nhị là nhất mẫu đồng bào, cốt nhục chí thân, nghe được tin tức như vậy tất nhiên không tiếp thụ được. Làm ca ca xuất đầu cho muội muội, từ xưa đến nay đều là nhân chi thường tình. Hiện giờ Nhuyên nhi cũng sắp thành thân với Thập Cửu rồi, hơn nữa người biết chuyện này cũng không nhiều, thực không cần phải làm sự tình, Nguyên nhi lại càng không muốn để Thập Cửu nhận thanh danh bạc bẽo, van nguời khoan hồng, bỏ việc này.”



Đường đường một danh huyện chúa, bị hạ thần đập trước mọi người, dưới giận dữ đem người giải đến tướng quân phủ, phao tin tất phải nghiền xương thành tro nhìn xem sự lợi hại của nàng, hiện giờ lại có thể quay đầu lại cầu tình cho người ta.



“Đại khí ung dung” đến bậc nào?



“Nhân đức khoan dung” đến bật nào?



Không có một bức tường thành da mặt dày, cùng tâm lý tính chất chắc chắn, ai dám nói có thể làm được?





Ninh Trữ đại công tử quỳ trên mặt đất rất nhàm chán, nghe xong lời này bớt thì giờ quay đầu lại, cà lơ phất phơ nở nụ cười với Trình Nguyên.



Tiểu mỹ nhân, tính khí không biết xấu hổ này của ngươi là bẩm sinh sao? Ngày khác cũng dạy ta một chút.



Lời nói không cần âm thanh, nghẹn cho Trình Nguyên suýt nữa ngất đi.



Lại nói Lưu Lăng, vốn cũng không còn để ý chết sống của một linh đài lang nho nhỏ, trong lòng cũng hiểu một trận khóc rống này của Trình Nguyên là bày danh tốt cho người của Liên gia xem, đương nhiên cũng không có đạo lý không đáp ứng.



Chỉ là trên mặt như trước giả bộ, nhíu đôi mắt phượng vốn là nhỏ xíu lại.



Không đồng ý.



Trình Viễn tiếp tục cực lực tranh thủ.



Kẻ xướng người hoạ, rất viên mãn hiện ra tiết mục trong vở tuồng vui này.



Cho đến kết thúc, hoàng đế bệ hạ đánh một cái ngáp nói.



“Nếu Nguyên nhi kiên trì như vậy, nếu trẫm không làm thỏa mãn ý của nàng, lại như không khoan dung.”



Xem như lại bán một cái nhân tình cho Liên gia.



Liên các lão ở một bên yên lặng nghe, chỉ tiếp tục giả vờ ngốc, ngược lại Liên tiểu gia luôn im lặng không nói lại vào lúc này cung kính khom người “Huyện chúa nhân từ, thánh thượng nhân hậu, nhưng vi thần lại cho rằng, nếu để cho Ninh Sơ Nhất cứ bình an vô sự như vậy trở về Khâm Thiên Giám, thật sự tổn hại mặt mũi của hoàng gia.”



“Nga?”



Lưu Lăng nhíu mày.



Phải nói Liên gia cùng Ninh gia ở trong triều cũng không có ích lợi lui tới gì, từ sau khi tự thành cũng là quan hệ thông gia thông thường. Nhưng Liên Thập Cửu che chở Ninh gia là sự thật không cần tranh cãi. Cho bậc thang đi xuống, vậy mà không đi thì không có đạo lý a.




“Vậy theo ý kiến của Liên ái khanh, nên làm thế nào a?”



Liên Thập Cửu mắt nhìn Ninh Trữ đại công tử quỳ trên mặt đất.



“Theo ý kiến của vi thần, bực người không để ý uy nghiêm hoàng gia như Ninh Sơ Nhất này, tự hành hồi hương! ! !”



*



Ninh Sơ Nhất là theo chân công công truyền chỉ trở lại Ninh gia, lúc vào cửa, quan phục trên người đã không còn, chỉ là một thân bố ý mộc mạc cùng Ninh Sơ Nhị quỳ trên mặt đất tiếp chỉ.



Cây mai trong viện đã lộ cành mới, sinh trưởng trên thân cây tráng kiện, tiết đầu xuân lại không có thể hiện ra vài phần mới.





Thẳng đến thứ âm dương quái khí kia đi xa, hắn cũng không còn không thấy Ninh Sơ Nhị có nửa phần động tác đứng dậy.



Hắn ngồi xổm bên cạnh người, vỗ nhẹ nhẹ bả vai của nàng hai cái.



Hắn có lỗi với muội muội này.



Cả đời nữ tử cầu chính là một phần nhân duyên tốt, lại bởi vì hắn, sinh ra mọi cách bất đắc dĩ.



“Là ý của Thập Cửu. . .người nên hiểu, hắn làm thế, cũng là vì muón bảo đảm chắc chắn an toàn của ngươi.”



Hiện giờ kinh thành không phải địa giới an toàn, triều chính rung chuyển, tiền đồ chưa biết.



Vọng Thư Uyển.com

Hắn làm ra lựa chọn như vậy, không thể nghi ngờ là muốn nàng bình an.



Ninh Sơ Nhị còn không có lên tiếng, cho đến ba ngày sau người một nhà thu thập xong bao phục đứng ở trước cửa thành lâu, cũng như trước không nói được lời nào.



*



Xe ngựa đi đến cửa, nàng nhìn thấy xa giá của Liên phủ, Liên Thập Cửu vịn lấy Trình Nguyên từ trên xe đi xuống, cười nhìn nàng nói.



“Một đường cẩn thận, tính khí nàng lỗ mãng cũng nên thu liễm rồi.”



Nàng giữ im lặng nhìn hắn xuất thần, thật lâu sau mới hỏi.




“Vì sao?”



Đây là lời nói đầu tiên trong mấy hôm nay của nàng, vẻ mặt hờ hững, chỉ dùng một đôi mắt hạnh hắc bạch phân minh ngơ ngơ ngẩn ngẩn theo dõi hắn.



Vì sao không cho nàng lưu lại?



Vì sao không cho gánh vác cùng hắn?



Sau này Liên gia sẽ có thay đổi rất lớn sao?



Hắn sẽ có chuyện không?



Nếu không phải chuyện bất đắc dĩ, nàng không tin Liên Thập Cửu sẽ cho nàng đi.



Nàng biết rất rõ ràng, trừ phi nam nhân này không tự tin mình có thể bảo vệ nàng, bằng không tuyệt sẽ không để nàng rời khỏi tầm mắt của mình.



Nước mắt trong mắt, chỉ là một câu tầm mắt mơ hồ có thể hình dung được.



Liên Thập Cửu đau lòng đến co rút đau đớn, lại lần đầu tiên không có tiến lên lau nước mắt cho nàng. Mà là một tay kéo Trình Nguyên, ngả ngớn vô cùng nói.



“Sơ Nhị, ngươi sẽ không muốn tận mắt nhìn ta thú người khác. Ngươi có biết ta là người hoài niệm, không nhìn nữ nhân khóc.”



Ninh Sơ Nhị liền nở nụ cười, cười vô cùng lớn tiếng, cười cả hai má đều bị nước mắt thấp ướt.



Nàng không biết hình dung cảm giác giờ khắc này như thế nào, chỉ là nhìn cái tay khoác trên vai Trình Nguyên, mím môi mỉm cười.





“Được.”



Nàng nói như vậy, bước một bước đến gần hắn, hai tay ôm cổ của hắn, lần đầu tiên trước mặt đám người hôn lên môi của hắn.



Nàng nghe thấy Trình Nguyên kinh hô, nghe thấy nghị luận ồn ào quanh mình, nhưng chính là khăng khăng không có buông tay.



Nàng rất lưu luyến độ ấm trên cái môi kia, rất lưu luyến ôn nhu của nam nhân này. Nước mắt mặn chát hỗn tạp giữa miệng của hai người, khô khốc, mang theo quyến luyến vô hạn.



Liên Thập Cửu giật mình, thậm chí quên đáp lại, quên quay về ôm. Bởi vì hắn biết, nếu hắn thật sự làm như vậy, hắn sẽ khống chế không nổi muốn giữ nàng lại bên người.



Môi dưới chợt truyền đến đau đớn, là chất vấn nàng không thể nói ra khỏi miệng. Hắn im lặng chịu đựng, sau đó liếm lấy vết máu khóe miệng đẩy nàng ra.



“Ngươi nên đi đi.”



Rời khỏi đất thị phi này.



Sau đó, chờ ta đến đón nàng.



Nàng mỉm cười với hắn, nụ cười kia thảm đạm, cuối cùng xoay người cũng không quay đầu lại lên xe ngựa.



Xa phu giơ roi, xe ngựa tuyệt trần mà đi, như là nàng xoay người rời đi đoạn tuyệt.



Trình Nguyên đứng ở bên cạnh người Liên Thập Cửu, ân cần cầm lấy khăn muốn lau khóe miệng cho hắn, bị Liên Thập Cửu nghiêng đầu tránh đi.



“Hý này chỉ vừa hát, huyện chúa không cần vội vã chu đáo như vậy.”



Cơ sở ngầm trên tường thành đã đi, hắn không có hưng trí bồi nàng diễn tình chàng ý thiếp gì đó nữa.



Trên mặt Trình Nguyên hơi giật mình.



“Liên đại nhân đây là ý gì? Bổn cung cùng ngươi. . .”



“Huyện chúa cùng ta, vốn là quan hệ lợi ích thuần túy không phải sao? Bạc Liên gia có, bất kể là nuôi chó hay nuôi ngươi, cũng vô cùng đủ. . . Thành thành thật thật ở đó, ta tận lực không để ngươi chết đói.”



Khuôn mặt Trình Nguyên bị tức đến đỏ bừng, ngoài miệng mở ra, rồi một câu cũng không nói ra được.



Nam nhân trước mặt vẫn là cười ôn nhuận, đáy mắt lại nửa phần ý cười cũng không có, ánh mắt chán ghét như vậy thật sự khiến nàng sợ.



Con của quyền thần, công huân nhiều thế hệ.



Liên Thập Cửu không phải Bồ Tát, sẽ không thương hại chúng sinh, càng sẽ không thương tiếc nàng.



Dưới cảnh xuân, nam tử như trước đứng ở cửa nhìn xa sớm không thấy bóng dáng xe ngựa, đáy mắt quyến luyến không chút che giấu..



Sơ Nhị, chờ chút đi.



Hắn không tiếng động thở dài.



Trận đánh ác liệt này dưới mí mắt hoàng thất, còn có hao tổn.