Phu Quý Hà Cầu

Chương 82: Chương 82: 'tiểu Nhân' Đâm Ngươi




CHƯƠNG 80: ‘TIỂU NHÂN’ ĐÂM NGƯƠI



Editor: Luna Huang

Hai năm sau.



Gió núi của Tự Phong cốc, vĩnh viễn mang theo hương khí cỏ xanh nhàn nhạt, đứng trên đỉnh núi nhìn ra xa đó là núi non kéo dài không dứt.



Không thể không nói, làm thần y ít nhiều cũng có chút bệnh.



Mới có thể ở địa giới như vậy xây dựng cơ sở tạm thời, thực sự dũng cảm thăm dò giống như khí phách vĩ đại không đếm xỉa đến sinh tử.



Sư phụ tổ của Phong Sầm, tổ sư gia lập phái Tự Phong cốc Phong Trúc công tử truyền dạy cho tử tôn hậu thế.



Loại chức nghiệp thần y này, chính là phải ở loại sự tình hố cha này cho ngoại nhân nhìn, chính mình ở loại địa phương hố mẹ này, mới có thể mờ ảo mà thần bí.



Không có bao nhiêu người có thể tìm được chính lộ trong trong trận pháp kỳ quái của Tự Phong cốc.



Cũng không mấy người, có thể bình an vô sự tiêu sái ra khỏi Tự Phong cốc.



Đó là một yếu đạo rất dễ thủ khó công.



Hai năm qua, triều đình vài lần phái binh tiến hành bao vây tiễu trừ, cuối cùng đều bị buộc nửa bước khó đi ở khe núi.



Tám mươi vạn cấm quân thiết kỵ tồn tại để Lưu Lăng sợ hãi, nhiều lần tiến công trừ không được, liền muốn chiêu an.



Người tiến đến hiệp đàm từng đợt rồi lại từng đợt, đều bị đánh cho mặt mũi bầm dập. Náo cho trong triều lòng người bàng hoàng, đều cáo ốm ở nhà.



Như thế lặp lại, không có tác dụng gì.



Đầu óc Lưu Lăng chậm chạp, nhưng là có thể cảm nhận được ngôi vị hoàng đế tràn đầy nguy cơ, nhưng quan ngoại hoặc như là quan sát được cái gì, luôn không có dị động.



Thậm chí ngoại trừ biết trong sơn cốc có một nhánh quân đội ngoài ra, đầu lĩnh là ai, mang binh tướng lãnh là người nào cũng không biết được.



Một trận chiến vận sức chờ phát động, cuối cùng Thiên Khải ba mươi bảy hoàn toàn bùng nổ.



(Luna: Không biết sao đến đoạn này đau lòng quá, cằm không được nước mắt T_T)



Đó là huyện Thập Phiên gần quan ngoại Mạc Bắc nghênh đón khô hạn nghiêm trọng nhất trong lịch sử.





Lão bách tính không có thu hoạch, mỗi ngày bưng chậu đứng ở ruộng đất nứt nẻ cúi lạy, vô ích khẩn cầu thần minh thương hại nhiều một chút, có thể cho bọn hắn thêm chút hy vọng sinh sống.



Nhưng mà, vị thần trên trời cũng không có đối đãi khoan dung với bọn họ, chỉ là để mặt trời chói chan tiếp tục phơi trên mảnh đất cằn cỗi mà hoang vắng kia.



Phàm nhân không thể nghịch chuyển ‘Thiên ý’.



Không biết bách tính cũng chỉ có thể tại lúc này, đem hi vọng ký thác vào trên người Chân Long Thiên Tử của bọn họ.



Hắn là hi vọng duy nhất của bọn họ, cũng là người duy nhất có thể trợ giúp bọn họ.



Nhưng Nhưng tựa hồ luôn bề bộn nhiều việc, cũng vì lần này mà có người ngã xuống, là tốn chút bạc cho nhân dân ăn cơm, thế mà lại đem bạc đó tu bổ đại điện một trận to.



Thiên tử cho rằng, trạng huống kinh tế của Đại Yến sở dĩ không tốt, chính là người quá nhiều.



Gạo to trong một bát, hai người phân cùng hai mươi người phân nhất định là bất đồng. Nếu là chết mấy người, những người còn lại không phải đều có thể cơm no áo ấm rồi sao.



Hiện giờ đại hạn, lão thiên gia không chịu khai ân, đủ để thấy cũng là ý tứ như vậy. Chỉ cần có nữ nhân ở, còn thiếu dân cư sao.



Cho nên hắn lại hạ một đạo thánh chỉ.



Vọng Thư Uyển.com

‘Trời giáng nạn hạn hán, vốn là tai vạ bất ngờ, trẫm mặc dù đau lòng, lại ngại thiên mệnh khó trái, không thể sửa loạn. Tứ phương Long Vương không chịu cho mưa xuống, bọn ngươi liền nên thành tâm cầu nguyện, cần dùng tâm thành mới linh. Vũ Hoàn điện để rỗng nhiều năm, nội bộ sớm mục. Còn đây là môn tiền của Đại Yến ta, sửa đổi tinh tu. Ba ngày sau lễ chính ti tiến cung trọng tu, cần phải hoa lệ, hoành tránh quốc uy ta’. Năm đại họa cần bạc ngân khố quốc gia tu sửa điện, cũng không lấy ra nửa lượng bạc cứu tế bách tính.



Thành tâm cầu nguyện? Đây là để nhân dân quỳ gối trước thổ địa mới chịu mưa sao?



Làm người đứng đầu một quốc gia, hạ bực thánh chỉ này thật sự làm cho người ta phẫn nộ lại thất vọng đau khổ.



Văn thần trong triều toàn bộ khuyên can không hết lời đều bị bác bỏ, bao nhiêu đại thần đập bể đầu cũng không thể chuyển biến tâm ý của thượng vị giả.



Trong khoảng thời gian ngắn, thật có thể nói là cửa son rượu thịt, không hỏi đông lạnh cốt của người bên đường.



Bách tính gầy như cái que lúc này mới tỉnh ngộ, bực triều đình này, bực quân vương ngu đần vô đạo này sớm không thể nâng được thiên hạ của bọn hắn.



Khởi nghĩa, thuận lý thành chương.



Mạc Bắc đại hạn, cũng hợp thời chụp lên cái danh hào quân chủ vô đạo, trời giáng hoành họa.





Quan ngoại khởi nghĩa vũ trang, kẻ sĩ có chút đều đầu quân dưới trướng Ninh Sơ Nhất.

Một hồi chiến sự như vậy nổ ra.



*



Ninh Sơ Nhị làm tốt bạch diện mô mô đi đến quân trướng, thì Ninh Sơ Nhất còn đang thảo luận cái gì với mấy phó tướng.



Bản vẽ hành quân bày trận trong tay hắn vẽ ra rất nhiều lộ tuyến, tinh tế mà kín đáo, thấy nàng tiến vào đều hòa thiện cười cười.



Nàng cùng cười hồi, sau đó im lặng ngồi ở một góc trong trướng, giúp các tướng sĩ may vá y vật bị hỏng.



Những người này đều là thủ hạ cũ của cha mình năm đó, người lớn tuổi một ít, cũng đã qua tuổi năm mươi.



Nhưng mà một ít người cơ thể cường tráng cùng tinh khí thần quắc thước, cũng có nhiều chàng trai tuổi trẻ đều cảm thấy không bằng.



Bọn họ đi theo Nhạc Thâm vào sinh ra tử, đều các vị tướng quân lo xa nghĩ rộng.



Ninh Sơ Nhị đối với bọn họ cũng tôn kính.



Quen rồi cuộc sống mộc mạc đến cuộc sống dưới chân kinh thành, chân chính tới quan ngoại, chân chính cảm nhận được tư thế hào hùng cùng với bách tính cực khổ ủng hộ nàng mới phát hiện, cái gì mới là một bộ dáng quân đội nên có.



Trong hai năm này.



Nàng chưa từng gặp qua Liên Thập Cửu một mặt, thậm chí cả một phong thư ngắn gọn cũng không có. Tin tức duy nhất biết đến cũng chỉ là nghe được một ít tình hình gần đây của Liên gia lúc trinh thám hồi báo.



Bọn họ vẫn là một trong số trọng thần trong triều, thái độ của Lưu Lăng đối với bọn hắn cũng càng phát ra nể trọng.



Chỉ là hôn tin của Liên gia cùng hoàng thất không có truyền đến.



Có người nói, đây là Trình Nguyên huyện chúa từ kéo dài hôn kỳ. Cũng có người ta nói, hoàng gia tuôn ra một kiện văn xấu kinh thiên, Trình Nguyên mặc dù là muốn gả, Liên gia cũng không nhất định chịu thu, sự tình cũng luôn kéo mãi.



Nghe đến mấy cái này Ninh Sơ Nhị luôn trầm mặc, sau đó yên lặng khoanh chân ngồi trên mặt đất tiếp tục ‘đâm tiểu nhân của nàng’.



Đó là bộ dạng của Liên Thập Cửu.



Một thân trường sam thanh trúc nền trắng, môi cười khẽ, có vẻ vài phần bại hoại.





Búp bê dùng gỗ khắc ra, mỗi một cái cih tiết đều vẽ rất tốt.



Hai năm qua đi, cái gương mặt dễ nhìn kia có chút quá phận, luôn luôn như ấn ký khắc vào trong đầu, khắc sâu mà rõ ràng.



Phong đại cốc chủ nâng cánh hoa đào vừa hài về muốn đi tắm rửa thì vừa vặn nhìn thấy một màn này, hơi có chút trẻ con bĩu môi, chanh chua nói.



“Muốn đâm thành phải viết thời thần bát tự lên, như ngươi đặt ở trong tay cầm còn không bằng trực tiếp lập cái đàn tế thần, mỗi ngày thắp ba nén hương thơm mát.”



Mỗi khi sau đó, Ninh Sơ Nhị đều cũng chớp hai tròng mắt, yên lặng giấu búp bê vào trong ngực của mình.



Nàng tất nhiên là luyến tiếc, đến nỗi mỗi ngày cung phụng thắp hương là chuyện không thể nào, nàng chỉ muốn nhìn mặt của thứ đồ này bắt đầu thu thập hắn là được.



Hai năm, cũng không tính rất dài, cũng là một quá trình đang không ngừng thả về trong ký ức để làm cho người ta thống khổ không chịu nổi.



Liên Thập Cửu không viết thư cho nàng, cho dù nàng biết đó là hắn băn khoăn hướng đi trong triều, muốn bảo đảm chắc chắn Lưu Lăng bỏ hết hoàn toàn lo ngại, trong lòng vẫn là ngăn không được thương tâm.



Nàng hiểu, hoạt động bí mật cũng tốt, bên ngoài hiệp cũng tốt, đều cần một quá trình kín đáo mà hoàn thiện. Nhưng mà dưới loại tâm lý giống như là tiểu động vật nuôi trong nhà đột nhiên bị thả về núi, mặc dù không tính chuẩn xác, cũng ngăn không được vắng vẻ.



Hai năm lo lắng đề phòng, ba phen mấy bận mơ thấy, hoặc là hắn vén khăn đầu của một nữ nhân khác, hoặc là cả nhà Liên gia bị giải ra pháp trường.



Nàng chỉ là một tiểu nữ nhân bình thường, cũng có chút suy nghĩ ngày không bờ bến này.




Vọng Thư Uyển.com

Chiến trường chứng kiến giết chóc, toàn bộ khác với nhận tri của nàng.



Nàng chỉ muốn hắn bình an.



Quân đội của triều đình dĩ nhiên suy sút.



Sống cuộc sống lười nhác nhiều năm, để bọn lính đều quên cái gì mới là bộ dáng một danh tướng sĩ nên có.



Lúc xung phong thì giẫm chân tại chỗ, lúc nghênh chiến thì sợ hãi rụt rè.



Cơ hồ mỗi một lần chinh chiến, đều tán loạn phá thành mảnh nhỏ.



Một trận chiến này của Ninh Sơ Nhất thế như chẻ tre, liên tiếp chiếm lĩnh năm tòa thành trì trọng yếu.



Mấy năm qua này, bọn họ nuôi quân súc duệ, âm thầm cơ hồ đi khắp toàn bộ lộ tuyến. Mỗi một hình thức địa vực cùng mức nước chênh lệch của lòng sông so với mặt biển cũng có thể quan hệ đến thắng lợi của trận chiến này. Nhưng mà đến Gia Hưng quan vẫn là xuất hiện vấn đề.




Địa phương nơi này là dựa vào một cổ đạo trà mã của cố bắc Thanh Trì, cửa quan đã có trên trăm năm, vả lại thế núi hiểm yếu không thua gì Tự Phong cốc, cũng là cái địa phương dễ thủ khó công.



Mới đầu lúc hành binh, bọn họ vốn không muốn đi con đường này, lại bởi vì sơn đạo phía bắc diện lỡ núi không thể không đi qua đây.





Thế cuộc trước mắt, nếu mạnh mẽ đánh vào không phải là không có kế hay, chỉ là một trận chiến như vậy cũng tất nhiên là cách làm giết địch một vạn tự tổn ba nghìn.



Trong triều phái tới lão tướng Bàng Viêm nghênh chiến.



Kinh nghiệm hành quân nhiều năm cũng làm cho hắn cực kỳ tỉnh táo lựa chọn cố thủ.

Đó là một kế kéo dài, cũng là phương thức có thể suy yếu thực lực đối phương nhất.



Lưu Lăng hiển nhiên cũng nhìn rõ điểm này, dưới điều kiện có lợi cho bọn hắn, hao tổn lương thảo cùng thời gian của nhau, liền liều mạng so xem ai nhiều bạc hơn.



Những thứ trong quốc khố, không muốn lấy ra cũng phải lấy ra. Còn lại không đủ, nạo dạ minh châu trên Cần Chính điện, kim trâm bộ diệu của phi tử nô tì gì đều toàn bộ vớt hết.



Cung cấp quân nhu, tất cả lương thảo đều là đầy đủ.



Chỉ hận vấn đề trước mắt là, rốt cuộc bảo ai đi đưa đống quân nhu quan trọng nhất này.



Ninh Sơ Nhất vài lần chinh chiến cũng đều mang mặt nạ, vả lại danh hào nghĩa quân cũng chỉ đánh trúng danh hào thủ hạ cũ của Lộc Xương hầu Nhạc Thâm.



Hữu tướng Trương Tư Trung vô cớ thương hai năm, cũng là kinh hoàng không dám vọng động.



Lưu Lăng nói ( vận chuyển lương thảo, hắn nghĩa vô phản cố tự thỉnh chỉ vì có thể tranh thủ tín nhiệm hoàng thất lần thứ hai.



Phải nói Trương Tư Trung, cũng là tiểu nhân mắt to lớn mật.



Trong lòng nghĩ muốn thay đổi một vị trí ngồi một chút, lại không có lá gan lớn như vậy. Chẳng qua mấy năm nay hưởng thụ triều thần vây quanh quen rồi, đối với quyền lợi có không thể ức chế nắm trong tay thật muốn tạo phản, hắn cũng không dám.



Hiện giờ bên trên áp chế suốt hai năm, liền muốn thừa dịp biểu thị lòng trung trinh, Lưu Lăng cũng không mua trướng.



Lưu béo nghĩ chính là, thứ lão già khọm này, vì sao muốn đi Gia Hưng quan?



Lão tử đến bây giờ cũng không bắt được chứng cớ xác thực có thể kết luận, hắn cùng tám mươi vạn cấm quân kia có thầm hoạt động hya không.



Là đầu óc hắn quá đủ dùng, trình diễn tốt, hay là thực sự không có chuyện này?



Nếu xác thực, để hắn vận chuyển lương thảo, chẳng phải là thả hổ về rừng còn tặng không bạc cho bọn hắn sao?



Ta đây chẳng phải thành ngốc tử sao?



Nhưng mà nữ tế của Trương Tư Trung Trần Văn Nghiễm lại là người dắt binh tốt.



Nếu lần này dùng Trương Tư Trung đi thử, có thể xác nhận hắn có trung thực với triều đình hay không, vả lại có liên hệ với quân khởi nghĩa hya không, Trần Văn Nghiễm này có thể trọng dụng a.



Như thế lặp lại cân nhắc việc này, Lưu Lăng lại rụng thật nhiều tóc, buổi trưa ngày kế tiếp, hắn vác một cái đầu sắp rụng hết tóc lên điện bí mật chiêu Liên Thập Cửu nhập điện.



(Luna: ai dô, tính trái tính phải cuối cùng. . .)