Phúc Hắc Quyết Đấu

Chương 101: Gián Điệp Thương Nghiệp




Thích Tự nhận rượu, nói: "Lát nữa tôi tìm cậu ta nói chuyện riêng."



Phó Diên Thăng hiểu, hắn là bạn của Thích Tự, nhưng dù sao cũng không thân quen gì với Tư Hàng, có mặt ở đó sẽ không tiện cho bọn họ nói về một vài chuyện.



Thấy Tư Hàng đã gọi xong đồ ăn cho bọn họ và chuẩn bị đi tới đây, Phó Diên Thăng bèn đứng dậy nói: "Vậy các cậu tự nhiên đi, tôi đi tìm Từ Nhất Chu nói chuyện."



"... Được." Thích Tự hờ hững liếc tới Từ Nhất Chu ở một góc sofa, nhấp một ngụm rượu, trong lòng như có điều suy nghĩ.



Tư Hàng ngồi xuống cạnh Thích Tự, thấy Phó Diên Thăng đi tới chỗ Từ Nhất Chu mới hỏi: "Bạn anh ra đó làm gì vậy?"



Thích Tự chưa từng kể cho Tư Hàng chuyện mình quen Phó Diên Thăng qua người kia, chỉ nói: "Anh ấy quen thư kí Từ, qua hàn huyên một lát."



"Trùng hợp thế?" Tư Hàng cũng không để ý mấy, khoa tay với Thích Tự, "Em vừa gọi cho anh thực đơn Giáng Sinh chỉ có trong tối nay đấy, suất bự mà nhiều món lắm, gà quay, chân giò nướng, pancake đủ cả."



"Cảm ơn." Thích Tự nâng chén hướng về phía đối phương, "Cậu bảo thư kí Từ là do một trợ lí của anh cậu tìm cho phải không nhỉ?"



Tư Hàng cụng li với hắn: "Đúng rồi."



Thích Tự: "Trợ lí nào vậy? Phải người họ Tống không?"



Tư Hàng: "Chính anh ta đấy."



Thích Tự thấy lòng trùng đi, hỏi tiếp: "Quan hệ của cậu với anh ta thế nào?"



Tư Hàng: "Hmm? Bình thường thôi, anh ta là người của anh hai, bọn em cũng ít tiếp xúc lắm... Anh hỏi có chuyện gì không?"



Thích Tự cố ý nói đùa: "Thì gần đây anh làm cùng anh cậu, đang thiếu nhân lực quá, thấy người kia không tệ mà có vẻ không được anh cậu trọng dụng lắm, nên có ý định cướp người đây, muốn nghe ngóng từ cậu xem có cơ hội không ý mà."



Tư Hàng không ngờ Thích Tự lại nói loại chuyện này với mình, sảng khoái cười lớn: "Không được trọng dụng? Anh gặp ảo giác đấy à? Anh em chả ưng người ta chết đi được ấy chứ!"



Thích Tự kinh ngạc: "Thật luôn?"



Tư Hàng: "Thật chứ sao không, người kia đến Tư Thị từ ba năm trước, mới đầu làm chuyên viên phân tích ở bộ phận đầu tư, chưa đầy nửa năm sau thì được anh em bổ nhiệm làm trợ lí thân cận, nói chung là được việc, lại còn cực kì phục tùng. Anh em coi trọng người này lắm, đi đâu cũng phải mang theo hết!"



Thích Tự: "..."



Phục tùng? Coi trọng?



Hiển nhiên là những lời Tư Hàng vừa nói không hề giống với những gì Thích Tự quan sát hay nghe lén được.



Khoan nói đến "được việc" hay không, nhưng qua mấy lần gặp mặt, Thích Tự chỉ mới thấy Tống Phổ Tâm ghi chép một ít nội dung cuộc họp thay Tư Trạch, thậm chí còn chưa bao giờ chủ động phát biểu điều gì, cho nên mới tưởng người này vốn dĩ không được trọng dụng.



Vấn đề phục tùng thì càng khiến Thích Tự bối rối hơn cả. Rõ ràng khi Phó Diên Thăng hỏi Tống Phổ Tâm có bị cưỡng bức hay không, hắn đã nghe thấy đối phương xác nhận kia mà.



Đang thất thần suy tư, Tư Hàng lại tiến tới nói nhỏ: "Không giấu gì anh, người kia còn lên giường với anh hai em nữa đấy. Mấy lần em thấy anh ta đi ra từ phòng anh em lúc nửa đêm rồi..."



Thích Tự: "Đã nửa đêm sao còn gặp được?"





Tư Hàng: "Em quẩy xuyên đêm mà, có ngủ đâu."



Thích Tự: "..."



Tư Hàng: "Mà nói thật, anh đừng nhắm người này, dám cá là anh em sẽ chiến với bất kì ai có ý đồ cướp người nọ đi đấy."



Chu Lân và Tần Hàn ở cách đó không xa, thấy bọn họ trò chuyện vui vẻ cũng bu lại hóng hớt: "Hai người đang nói chuyện gì đấy?"



Đường Vĩ Diệp mới giải thích cho bọn họ: "Đang nói về anh trợ lí đẹp trai của anh hai Tư Hàng."



"À, trợ lí Tống hả." Chu Lân hiển nhiên cũng biết về người này, cười đểu nói, "Lần trước đến nhà cậu tôi gặp rồi, đúng là soái thật... Mà có vẻ người này nắm anh cậu hơi bị chắc đấy nhỉ?"



Thích Tự làm bộ không hiểu: "Nắm chắc là sao?"



Chu Lân nói: "Anh trai Tư Hàng vốn chơi bời hơn nó nhiều, nhưng chỉ vì trợ lí kia mà tẩu tán không biết bao nhiêu bạn chịch cũ đi rồi."



Tần Hàn: "Nghe nói có lần người kia đổ bệnh, anh mày còn lo sốt vó đến độ nghỉ việc ở công ti mấy ngày liền đúng không?"



"Thôi thôi đừng nhắc nữa, vì vụ đấy mà ba tao nổi điên, kêu anh tao thân thiết với cấp dưới quá đà, phải điều trợ lí Tống đi làm việc khác mới được. Nhưng rồi ảnh có chịu đâu, còn ầm ĩ với ông già mãi một hồi..." Tư Hàng cười nói, "Nhưng mà nói thật, đấy cũng là người tao có cảm tình nhất trong đám người bên cạnh anh hai, trước giờ cần nhờ gì ảnh chưa bao giờ từ chối hết."



Thích Tự thầm nghĩ, Từ Nhất Chu được Tống Phổ Tâm giới thiệu cho Tư Hàng, mà Phó Diên Thăng được Từ Nhất Chu giới thiệu đến cạnh mình...



Hắn đột nhiên phát hiện, khả năng là bên cạnh hai cổ đông đời thứ hai lớn nhất của tập đoàn Tư Nguyên, đều có người được phái đến từ cùng một nguồn!



Rốt cục những người xuất chúng này ẩn nấp bên bọn họ để làm gì?



Chẳng lẽ là... gián điệp thương nghiệp?



Bốn chữ hiện lên trong đầu khiến Thích Tự rùng mình kinh hãi, bỗng dưng nhớ lại nghi vấn đối với Phó Diên Thăng từ hồi hè.



Hắn đã cảm thấy nếu chỉ vì thích mình mà Phó Diên Thăng phải tốn công tốn sức như thế thì quá là không tưởng, có điều lúc trước không tìm ra nguyên nhân nào khác, nay dựa vào giả thiết này mới càng thấy có lí...



Chu Lân lại bổ sung một câu: "Lúc tìm người quản lí cho công ti game mà anh nó tặng, Tư Hàng còn bảo bọn tôi nó muốn tìm một người được việc như trợ lí Tống của anh mình cơ."



Đường Vĩ Diệp cười cợt khiếm nhã: "Tại lúc ấy chưa biết hai người họ là như thế, chứ biết thì đã hỏi câu này rồi—ý cậu "được việc" là được việc gì?"



Tư Hàng cười mắng: "Thôi đi, ông đây không có hứng thú đấy OK?"



Mấy người lại cười vang một trận.



Thích Tự cũng giả bộ nhếch miệng, nhưng trong lòng thì hỗn loạn không thôi.



Thì ra mấy người này đều biết về quan hệ của Tống Phổ Tâm và Tư Trạch, chả trách trước đây Chu Lân lại đùa rằng Từ Nhất Chu có thể phục vụ tất cả nhu cầu của Tư Hàng trừ lên giường...



Chu Lân trêu chọc nói: "Đấy là may mà cậu không thích nam, chứ Từ Nhất Chu mà cũng tận tụy như thế, có khi cậu cũng bị anh ta nắm trong lòng bàn tay rồi ấy nhỉ?"truyen dam my




Tần Hàn: "Công nhận, ngại gì, ai mà chẳng biết bên cạnh mày "bạn gái như nước chảy, duy Nhất Chu ở lại"..."



(*chu: thuyền)



Đường Vĩ Diệp bá vai Tư Hàng giật giật: "Nam thì có gì không tốt, cứ thử một lần đi, đảm bảo mê!:



Tư Hàng: "Anh nghĩ ai cũng như mình đấy à?"



Thấy nội dung trò chuyện của bọn họ ngày càng khó nghe, Thích Tự tranh thủ đổi chủ đề: "Tư Hàng, nghe bảo công ti game của cậu sắp đăng kí niêm yết à?"



Tư Hàng sáng mắt: "Sao anh biết?"



"Nghe mấy người đi với anh cậu nhắc qua." Thích Tự đương nhiên không thể kể mình nghe được trong toilet, đành nói đại một lí do, "Sao lần trước cậu bảo thành tích của chiến đội không tốt lắm, kệ sống chết mặc bay? Nghĩ gì mà lại lên sàn thế?"



Tư Hàng đắc ý: "Chiến đội lo chiến đội, công ti lo công ti chứ, công ti game của em có phải chỉ mỗi thi đấu đâu, còn phát triển nhiều lĩnh vực nữa mà."



Thích Tự: "Ồ? Tình hình kinh doanh thế nào?"



Chu Lân cười châm biếm: "Có lợi nhuận quái đâu, ngày ngày chỉ biết đốt tiền!"



Tư Hàng trừng mắt lườm hắn, lầm bầm: "Chỉ cần dính được cái mác Tư Thị, tao có đốt tiền thì cũng vẫn được đầu tư."



Thích Tự thấy hắn thản nhiên nói thế, không khỏi khó hiểu: "Kinh doanh không tốt cũng lên sàn được à?"



Tư Hàng ngả người khoác hai tay lên thành ghế: "Làm cho báo cáo tài chính đẹp là được."



Thích Tự: "Ai bảo cậu thế? Từ Nhất Chu à?



Tư Hàng: "Không, là một thư kí họ Hoàng làm cho anh tôi."




Thích Tự: "..." Hoàng Tuấn Văn?



"Có điều mới là kế hoạch thôi, anh em bảo nhanh nhất cũng phải năm sau, qua Tết chiêu mộ thêm một lần vốn nữa đã." Tư Hàng nhìn về phía Thích Tự, "Thế nào, đến lúc đấy anh có muốn một chân không?"



Thích Tự ngờ vực nhìn hắn: "Anh nhớ lần trước cậu rủ bạn anh đầu tư cổ phiếu xong còn lỗ chổng vó ra, lần này có lỗ nữa không thế?"



Tư Hàng vội la lên: "Lần đấy là ngoài ý muốn thôi, lần này đảm bảo không vấn đề!"



Thích Tự: "Sao cậu chắc chắn thế?"



Tần Hàn nhìn Thích Tự đầy khó hiểu: "Nhà Thích với nhà Tư là đối tác kinh doanh mà? Chẳng lẽ anh không biết nhà nó có người bên trên chống lưng cho?"



Bị Tư Hàng liếc mắt như ra hiệu không được nói linh tinh những chuyện này, Tần Hàn mới bĩu môi im lặng.



Tư Hàng: "Nói chung là cứ yên tâm, chỉ cần thuận lợi niêm yết thì đảm bảo anh có lời, đến lúc đấy tùy anh muốn giữ hay muốn bán cổ phần."




Thích Tự cười cười: "Thôi được rồi, lát cậu bảo Từ Nhất Chu gửi anh cái thông báo chiêu mộ vốn đi, có gì anh xem qua."



Tư Hàng cầm cốc lên nói: "Nào, chúng ta nâng li."



Đến nửa đêm, Thích Tự với Phó Diên Thăng mới ra về, dọc đường Phó Diên Thăng hỏi hắn: "Vừa rồi thấy mấy cậu trò chuyện có vẻ tấp nập, thế nào, có hỏi ra được gì không?"



Thích Tự bình tĩnh đáp: "Không, có nói qua về công ti game kia của Tư Hàng thôi, nghe bảo sắp lên sàn."



Phó Diên Thăng: "Vậy à?"



Thích Tự kể qua về thực trạng của công ti game kia, lại hỏi Phó Diên Thăng: "Tư Hàng đang dụ tôi đầu tư, anh thấy sao?"



Phó Diên Thăng khoanh tay nói: "Vấn đề này mà cậu còn phải hỏi tôi à?"



Thích Tự: "..."



Lời này của Phó Diên Thăng bỗng khiến Thích Tự nhớ lại tất cả những lần đối phương chỉ bảo và dạy dỗ mình.



Nếu thật sự là gián điệp thương nghiệp, thì Phó Diên Thăng phải moi móc thông tin từ hắn để đặt bẫy hay gây bất lợi cho bọn họ chứ?



Thế nhưng suốt bao lâu nay, ngoài tận lực tận tâm giúp hắn, đối phương cũng chưa từng làm gì hãm hại hắn, thậm chí còn ngăn hắn dính phải vụ đầu tư cổ phiếu của Tư Hàng lần trước.



Nghĩ đến đây, Thích Tự lại không khỏi mờ mịt...



Rốt cục, ba người này xuất hiện cạnh bọn họ vì mục đích gì?



****







Trợ lí của Tư Trạch: trợ lí + bạn giường



Thư kí của Tư Hàng: bảo mẫu toàn năng



Trợ lí của Thích Tự: thầy + bạn trai



Số Phức: Người chiến thắng trong đời! ✌️



-



vtrans by xiandzg



T/N: Thầy tôi tự hào cái gì không biết, người ta ẩn nấp ba năm không lộ, anh vừa tới được năm đã luyện ra một con cá bụng đen nhìn thấu cả đường dây tổ chức rồi =))))))