Phượng Hoàng Mắc Nạn Hoá Thân Thành KOL

Chương 8: Nhảy múa trên núi chông




"Vậy thì chào mừng cô gia nhập cùng chúng tôi!"

Thế là cô được nhận vào theo cách dễ dàng như vậy. May mà Charlie không hạch hỏi như những ông chủ khác, mặc dù làm việc ở quán cà phê cũng không cần kinh nghiệm lẫn học vấn.

Sau khi bắt đầu làm việc, nửa tháng nhanh chóng trôi qua.

Cô vẫn ở trong nhà A Tranh, đồ đạc đã bán đi một phần nhưng vẫn chiếm rất nhiều không gian, đành phải tiếp tục mặt dày mượn tạm nhà Hứa Tự Hoa đặt hành lý.

Thái độ của Hứa Tự Hoa đối với cô vẫn lạnh nhạt, dù trong lòng Tiết Thiệu Hoàng rất khó chịu nhưng cũng không thể nói gì.

Thời gian thấm thoát trôi, chỉ còn một tuần lễ nữa là đến Giáng sinh.

Giáng sinh là một ngày trọng đại đối với người làm kinh doanh, rất nhiều ông bà chủ sẽ tổ chức sự kiện trong cửa hàng của họ để thu hút thêm khách hàng.

Xem ra đến hôm đó phải bận rộn rồi.

Một tiếng trước khi mở cửa, Tiết Thiệu Hoàng nghĩ thầm trong lúc quấn lên cây thông Noel những dải ruy băng đầy màu sắc.

"Cô có thể giúp tôi một chuyện vào hôm Giáng sinh không Hoàng Đại?" Charlie hào hứng chạy ra khỏi bếp.

Sau khi nhận ra thân phận của cô, Charlie lập tức theo dõi fanpage của cô, phát hiện những người hâm mộ khác đều gọi cô là Hoàng Đại*, Charlie cũng gọi theo như vậy, và rồi những nhân viên khác cũng bắt chước khiến Tiết Thiệu Hoàng rất khó xử.

Bị gọi như vậy ở nơi làm việc làm cô cảm thấy thật kỳ quái, từng cố gắng sửa lại vài lần, thế nhưng Charlie vẫn cố ý gọi khiến cô cũng hết cách.

(*Thêm từ Đại(大) vào sau tên là cách cư dân mạng gọi những người tài năng và có danh tiếng nhất định để bày tỏ sự kính trọng và yêu mến.)

"Được, tôi sẽ sắp xếp ca làm vào lễ Giáng sinh." Làm trong ngành dịch vụ thì hiếm khi được nghỉ vào ngày lễ lớn như vậy.

"Tốt quá! Hôm đó cô không cần đi làm."

"Cái gì?"

"Nào, ngồi xuống đây nói chuyện." Charlie tỏ vẻ thần bí kéo tay Tiết Thiệu Hoàng, ngồi xuống chiếc bàn trong góc quán.

"Là thế này, hôm đó quán chúng ta đã được bao trọn để làm nơi tổ chức lễ cầu hôn."

"Ai mà hào phóng quá vậy?" Tiết Thiệu Hoàng rất ngạc nhiên. Những ngày khác thì không nói, nhưng tiền bao trọn quán cà phê của họ vào đêm Giáng sinh thật chẳng rẻ chút nào.

"Là em họ của tôi." Charlie cười nói, "Thật ra thì tôi không lấy tiền của cậu ấy, dù sao cũng là em trai mình mà. Khó khăn lắm cậu ấy mới tìm được cô gái mình muốn kết hôn, tất nhiên phải nhiệt tình giúp đỡ rồi."

"Tôi hiểu. Vậy ông chủ muốn tôi giúp chuyện gì?"

Charlie bắt đầu nói đến kế hoạch trong đêm đó. Tối Giáng sinh, mấy người bạn của Charlie sẽ ngồi kín quán, còn Tiết Thiệu Hoàng thì trình diễn vài ca khúc Giáng sinh trên sân khấu nhỏ trong quán.

Tiếp đến, cậu em họ sẽ dẫn bạn gái tới, sau khi họ ăn xong, Tiết Thiệu Hoàng sẽ bắt đầu hát Marry You của Bruno Mars, bức tường trắng phía sau sân khấu là nơi trình chiếu đoạn video kể về quá trình quen biết của nam và nữ chính.

Sau đó bạn bè của ông chủ sẽ hò reo ầm ĩ, tiếp theo là trao hoa hồng vào tay nữ chính. Khi nữ chính đang vô cùng xúc động, nam chính sẽ lấy nhẫn ra cầu hôn, chờ nữ chính đồng ý trong nước mắt, đánh dấu một cái kết viên mãn cho màn cầu hôn bất ngờ này.

"Thù lao ca hát nhất định sẽ gửi cho cô, yên tâm!" Ông chủ vỗ ngực một cái.

"Được." Tiết Thiệu Hoàng đồng ý.

Có thể kiếm thêm tiền thì đương nhiên quá tuyệt rồi, cô cũng không có lý do gì để từ chối.

Vào đêm Giáng sinh, ông chủ sắp xếp chỗ ngồi cho bạn bè của mình, sau đó đổi tấm bảng "Close" trên cửa thành "Open".

Còn cô đang ngồi trên sân khấu, cầm cây guitar acoustic thử âm.

Đêm Giáng sinh, trước khi mở cửa lại lần nữa, cô ở lại để tập dượt thêm cho buổi cầu hôn, nhưng vẫn có chút lo lắng.

Cầu hôn là một dịp trọng đại, cô hi vọng sẽ trình diễn một cách hoàn hảo, để lại kỉ niệm đẹp đẽ nhất trong lòng nam nữ chính, cũng không phụ sự nhờ cậy của ông chủ.

"Họ sắp đến rồi." Ông chủ nhìn điện thoại, nhắc nhở những người đến giúp đỡ buổi cầu hôn này. Tiết Thiệu Hoàng hắng giọng, cũng bắt đầu bắt nhịp, hát bài Last Christmas kinh điển trên sân khấu với chất giọng đầy cuốn hút, tiếng hát của cô lập tức phiêu lãng trong không gian quán.

Những trợ thủ khác lắng tai nghe, không khỏi nhìn về phía mỹ nhân mắt phượng đang tập trung biểu diễn trên sân khấu. Giọng hát của Tiết Thiệu Hoàng có độ nhận diện rất cao, là giọng nữ trung cá tính, giàu tình cảm, rất bắt tai, ai nấy đều thích thú lắng nghe.

Ngay khi vừa kết thúc đoạn đầu tiên, nam chính nắm tay nữ chính đẩy cửa quán đi vào, tiếng chuông gió lanh lảnh vang lên.

Tay Tiết Thiệu Hoàng bấm hợp âm trên đàn guitar, tò mò hướng mắt qua, lại nhìn thấy người cô không muốn thấy nhất, hai mắt cô trừng to.

Đó là Hứa Tự Hoa.

Hôm nay nàng trang điểm nhẹ, mặc một chiếc áo sơ mi kiểu công sở màu đỏ gạch, bên cạnh là một người đàn ông cao hơn nàng nửa cái đầu, hai người nắm chặt tay nhau, mười ngón tay đan siết.

Cảnh này kích thích đầu óc Tiết Thiệu Hoàng quay cuồng một lúc, tay suýt đánh rơi nhịp đàn.

Hứa Tự Hoa được Hoàng Bân dắt vào trong, lập tức nghe thấy giọng hát quen thuộc.

Nàng quay đầu nhìn lên sân khấu, thấy vẻ mặt thảng thốt của Tiết Thiệu Hoàng, chân đứng đơ ra tại chỗ.

Nhưng vẻ sững sờ chỉ thoáng qua trong chốc lát, Tiết Thiệu Hoàng lập tức xoay đầu nhìn chằm chằm quyển lời bài hát, tiếng hát vẫn ngọt ngào như cũ, những người xung quanh không nhận ra điểm khác thường nào.

"Tự Hoa, có chuyện gì vậy?" Hoàng Bân quay lại nhẹ nhàng hỏi, người phục vụ cũng nhìn nàng đầy nghi hoặc.

"... Không có gì." Hứa Tự Hoa cúi đầu, đôi tay run rẩy vô thức nắm chặt tay Hoàng Bân, theo bạn trai bước đến vị trí đã định, khoé môi nhếch lên nụ cười cứng đờ.

Đây đúng là một bất ngờ lớn.

Chắc chắn Hoàng Bân cũng không thể nào ngờ, người mình mời tới giúp cầu hôn lại là bạn gái cũ của bạn gái mình.

Thật là một sự trùng hợp phũ phàng.

Sau khi ngồi vào chỗ, các món ăn tinh tế lần lượt được dọn lên, Hứa Tự Hoa ăn mà chẳng biết mùi vị, lơ đễnh trò chuyện với Hoàng Bân phía đối diện.

Mặc dù nàng không muốn nhìn Tiết Thiệu Hoàng trên sân khấu, nhưng tiếng hát của cô ấy vẫn tiếp tục phát ra rõ ràng, theo miếng bò bít tết cùng trượt vào cơ thể nàng, như một lời nhắc nhở nặng nề về sự tồn tại của cô ấy.

Rốt cuộc, Hứa Tự Hoa vẫn không kiểm soát được đôi mắt của mình, hướng lên sân khấu.

Dù Tiết Thiệu Hoàng chỉ mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc và quần jeans, nhưng cách cô ấy chăm chú biểu diễn dưới ánh đèn pha vẫn rạng rỡ chói mắt như vậy, giống như một ngọn lửa đang hừng hực cháy.

Còn suy nghĩ của nàng lại biến thành thiêu thân, lao về phía cô ấy không chút hối tiếc --

"Tự Hoa?"

"Dạ?"

Tiếng gọi của bạn trai cuối cùng cũng đưa nàng về hiện thực, Hứa Tự Hoa kịp thời thu lại ánh mắt, mỉm cười nhìn Hoàng Bân, nhìn người đàn ông ôn hoà lý tưởng này.

Đúng vậy, người đàn ông lý tưởng, đối tượng kết hôn lý tưởng. Đã đi đến bước này, nàng không nên để bất cứ biến số nào phá huỷ tất thảy.

Nàng cưỡng ép bản thân bình tĩnh. Nàng không thể làm thiêu thân lao mình về phía diệt vong.

"Em biết ca sĩ trên sân khấu à? Thấy em nhìn mê mẩn quá."

"Em từng gặp trước kia." Hứa Tự Hoa vốn muốn trả lời ngắn gọn, nhưng sau cùng lại bổ sung một câu: "Cũng từng nghe tác phẩm của cô ấy."

"Em thích nhạc của cô ấy à?"

Đâu chỉ thích mỗi nhạc?

Hứa Tự Hoa lặng lẽ gật đầu, dùng giấy ăn lau khoé miệng, cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc không nên có.

Không biết suy nghĩ của bạn gái, Hoàng Bân chỉ cười tủm tỉm nghĩ: Anh họ tài thật, còn tình cờ tìm được ca sĩ Tự Hoa thích, đúng là ý trời.

Từ sau khi biết nữ chính của đêm nay là Hứa Tự Hoa, nỗi chua xót trong lòng Tiết Thiệu Hoàng đã lan đến cổ họng.

Nhưng cô lại đang dùng giọng hát của mình giúp bạn trai Hứa Tự Hoa cầu hôn, tạo ra bầu không khí lãng mạn.

Hiện thực ác mộng đang ở ngay trước mắt cô, hình ảnh lập loè lại bắt đầu xuất hiện dày đặc, các triệu chứng của cô lại đang tái phát.

Không được!

Cô vẫn phải cắn răng mà hát.

Cô cần món thù lao này, cô không thể phá huỷ cơ hội ông chủ trao cho.

Cô cần tiền!

Nghĩ tới áp lực kinh tế của mình, những đốm sáng loạn xạ trước mắt nhanh chóng tan biến, ánh mắt cô trở lại sáng trong.

Mặc dù lần biểu diễn này giống như bắt cô tươi cười nhảy múa trên núi chông, đâm vào tim cô máu me đầm đìa, nhưng cô vẫn muốn làm người ta hài lòng.

Chờ nam nữ chính dùng bữa xong, ông chủ ra hiệu với cô, cô gật đầu, sau khi bài hát này kết thúc, cô sẽ lập tức bắt đầu chơi bài cầu hôn nổi tiếng, Marry You.

"It 's a beautiful night, we 're looking for something dumb to do... "

(Đó là một đêm thật đẹp, chúng tôi đang tìm kiếm điều gì đó ngốc nghếch để làm...)

Khi cô bắt đầu hát bài Marry You ấm áp vui vẻ, ánh đèn chuyển thành mông lung mờ ảo, Charlie cũng nhấn nút máy chiếu, chiếu lên bức tường trắng sau lưng Tiết Thiệu Hoàng.

Đó là đoạn video về quá trình quen biết của Hứa Tự Hoa và Hoàng Bân, hình ảnh hai người họ kết hợp cùng tiếng hát của Tiết Thiệu Hoàng, lần lượt được phát ra từng tấm một.

Sắc mặt Tiết Thiệu Hoàng rất nhợt nhạt, nhưng cô vẫn nhắm mắt lại, làm tròn nhiệm vụ ca hát, phía trước bức ảnh selfie thân mật dán vào nhau của họ.

Hứa Tự Hoa không đành lòng nhìn nữa, cũng nhắm nghiền hai mắt.

Bức tranh này thật tàn nhẫn.

Thật ra nàng đã sớm nhận ra tối nay Hoàng Bân muốn làm gì.

Bạn trai hai năm của nàng không phải là người để ý đến các ngày lễ, có khi còn không nhớ được những ngày kỉ niệm, chưa bao giờ chủ động đặt nhà hàng hay gì đó.

Khi anh ta ngại ngùng nói rằng đã đặt trước nhà hàng cho đêm Giáng sinh, nàng đã biết, tối nay nàng sẽ từ bạn gái biến thành vị hôn thê.

Nàng vốn định phối hợp diễn xuất, diễn vai một cô gái cảm động vì niềm vui bất ngờ quá lớn, thoả mãn ảo tưởng lãng mạn của mọi người ở đây.

Nhưng khi Tiết Thiệu Hoàng xuất hiện trong buổi cầu hôn này, mỗi việc duy trì nụ cười thôi đã tiêu hao toàn bộ sức lực của nàng.

"Who cares baby, I think I wanna marry you."

(Nhưng ai quan tâm chứ em yêu, anh chỉ nghĩ anh muốn cưới em.)

Câu hát này, nàng cũng từng nghe Tiết Thiệu Hoàng hát cho riêng nàng. Trong những năm tháng vô tư ấy, cô ấy khẽ hát bên vành tai đỏ bừng của nàng.

Sao nàng lại không biết tình cảm Tiết Thiệu Hoàng dành cho mình vẫn không hề thay đổi.

Màn cầu hôn này quá tàn nhẫn đối với Tiết Thiệu Hoàng, cũng quá tàn nhẫn đối với nàng.

Thời điểm vừa vào quán, ánh mắt ngạc nhiên lẫn đau đớn thoáng qua của cô ấy vẫn còn rõ nét khi nàng nhắm mắt lại.

Hãy để trò hề này kết thúc sớm một chút đi.

"Em đồng ý với anh."

Hứa Tự Hoa mở ra đôi mắt đẫm lệ, khoé môi cong sâu hơn.

"Hả?" Hoàng Bân sững sờ một lúc rồi mới nở nụ cười ngây ngô, "Tốt, tốt quá!"

Những trợ thủ được mời tới cũng sửng sốt, chỉ có thể nhìn nam chính lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn kim cương, đỡ bàn tay nữ chính, cẩn thận đeo nhẫn vào ngón áp út.