Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 107




Ngay lúc Hoàng Bắc Nguyệt vượt qua Tiết Mộng, tay nàng vẫn nắm chặt ống tay áo của ả ta, đem tay ả kéo về phía mình. Tiết Mộng cũng không biết Hoàng Bắc Nguyệt làm như thế nào, chỉ thấy trước mắt hoa lên một cái, chủy thủ đã cứa lên cổ của nàng!

Máu tươi lập tức tuôn trào, trong đôi mắt của nàng chỉ còn thấy một màu đỏ chói mắt.

Giáo trường trong trong nháy mắt trở nên yên lặng, giống như ngày tận thế đã đến vậy.

Mặt trời trên cao tỏa ánh dướng quang sáng lạn nhưng cả giáo trường lại không cảm thấy chút ấm áp nào. Bọn họ chỉ cảm thấy lạnh lẽo, như có một gáo nước lạnh xối thẳng lên người vậy, toàn thân lông tơ dựng đứng.

Một khung cảnh quỷ dị hiện ra trên lôi đài. Yết hầu của Tiết Mộng đã bị cắt đứt, mà tay của Hoàng Bắc Nguyệt vẫn còn nắm chặt tay áo của nàng ta. Thanh chủy thủ sắc bén rõ ràng vẫn nằm trong tay Tiết Mộng, giống như chính ả tự tay cắt cổ mình vậy!

Tự gây nghiệt thì không thể sống!

Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhếch miệng, buông lỏng tay ra, thân thể Tiết Mộng lập tức như một con rối rách nát từ trên lôi đài ngã xuống.

“Rầm…”

Một thân nhu váy lục sắc nặng nề đập xuống đất, một vũng máu tươi lấy thân thể nàng làm trung tâm lan rộng ra.

Tất cả mọi người thấy vậy đồng loạt lui về sau một bước. Mọi chuyện xảy ra chỉ trong thoáng chốc, mọi người ai cũng chưa kịp phản ứng lại, đều ngây ngốc như gà gỗ!

Một thân ảnh nhỏ nhắn chậm rãi đi tới mép lôi đài. Nàng đứng ngược sáng nên biểu tình trên khuôn mặt không ai thấy rõ, chỉ là đôi hắc mâu trong suốt thỉnh thoảng hiện hàn mang khiếp người.

Bên ngoài giáo trường, một số học sinh nghe nói Tiết Mộng đang diễn luyện cùng Hoàng Bắc Nguyệt trên lôi đài liền chạy tới xem náo nhiệt, Tiết Triệt cũng ở trong số đó.

Lúc trước việc hắn bị Hoàng Bắc Nguyệt nhục nhã không biết tại sao lại lưu truyền ra ngoài, làm cho hắn bị đám con cháu quý tộc cười nhạo đến mấy ngày!

Cơn giận này hắn làm sao nuốt trôi? Mà muội muội Tiết Mộng này quả nhiên luôn hiểu rõ tâm ý của hắn nhất, lần này nhất định là đang trút giận giúp hắn rồi.

Khi hắn bước vào giáo trường, bên trong không có ồn ào như dự liệu mà lại vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Không một ai nói chuyện, không khí ngưng trọng khiến người ta cảm thấy không thoải mái.

Trong lòng Tiết Triệt không biết sao lại cảm thấy có chút cảm giác bất an. Hắn vội vàng nhìn về phía lôi đài, vừa vặn thấy được cảnh Hoàng Bắc Nguyệt đứng ở phía sau muội muội Tiết Mộng của hắn, một tay đang kéo ống tay áo của nàng ta.

Mà cổ của Tiết Mộng… lại bị cắt đứt một nửa. Hoàng Bắc Nguyệt vừa buông tay, thân thể Tiết Mộng liền nặng nề rơi phịch xuống đất!

Yên tĩnh……

Tiết Triệt ngẩn người, đau lòng cùng phẫn nộ gần như che hết lý trí của hắn. Đây là muội muội của hắn a, là muội muội hắn từ nhỏ thương yêu nhất, bây giờ dĩ nhiên lại bị người ta giết!

” Xú nha đầu! Ngươi đi chết đi! ” Tiết Triệt lửa giận công tâm, hai mắt đỏ ngầu, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn, không nói hai lời đã lập tức gọi ra Hồng Thù.

Bản thể của đầu Hồng Thù này vô cùng to lớn, thân hình màu đỏ khổng lồ đột nhiên xuất hiện giữa giáo trường, cơ hồ muốn phá nát nóc nhà!

Bát mâu di động, hàn mang sắc bén cùng kịch độc thoáng hiện ở phía trên.

Con mắt thật to của Hồng Thù cũng bốc lửa, trầm thấp kêu gào.

Đây là võ đạo viện, tất cả mọi người đều là võ giả, căn bản không phải cấp bậc như Triệu hoán sư!

Ngay cả Lôi viện sĩ cũng chẳng qua chỉ là một gã võ sĩ mà thôi. Hắn vừa nhìn thấy Hồng Thù đã vô cùng kinh hãi, vội vàng hô to để bọn học sinh lui lại.

” Rời đi nơi này! Đi mau! “

” Công chúa điện hạ, thỉnh mau rời đi! ” Quách viện sĩ cũng bận bịu che chở một nhóm nữ tử quý tộc mau chóng rời đi.

” Tiết Triệt, ngươi làm càn! ” Anh Dạ công chúa hướng Tiết Triệt hô to một tiếng.