Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 117




” Nga? ” Đôi mắt An quốc công đột nhiên mở to, quang mang lập lòe: “Hí Thiên đại nhân thật đúng là anh tài ngút trời!”

“Quá khen, ta cũng chỉ hiểu sơ sơ một hai mà thôi.” Hoàng Bắc Nguyệt ngược lại ăn nói cực kỳ khiêm tốn.

Nàng còn chưa thông suốt hoàn toàn cách luyện dược ở thời đại này, quả thực chỉ là hiểu sơ sơ mà thôi.

An Quốc công lại cho rằng nàng đang khiêm tốn. Thực lực của Hí Thiên bọn họ đã từng tận mắt chứng kiến, tuyệt đối không nhầm được.

Luyện dược thuật đều đặc biệt thâm sâu khó hiểu, chỉ cần tiếp thu được vài phần cũng đã giỏi lắm rồi.

Hai cha con liếc mắt (đưa tình, đùa thôi:)) trao đổi với nhau. Bình thường bọn họ đã quen cấu kết với nhau làm điều xấu bởi vậy đương nhiên biết lúc này nên làm thế nào.

An Quốc công bước đến bên một hàng tranh chữ, cũng không biết hắn chạm vào chỗ nào, vách tường phía sau hàng tranh chữ liền tách về hai bên, lộ ra một khoảng không gian rất lớn.

Tiết Triệt mang theo một cái đèn lồng, nói với Hoàng Bắc Nguyệt: “ Hí Thiên đại nhân, bên trong là nơi cất giữ đám dược đỉnh quý giá nhất của An Quốc công phủ chúng ta, mời ngài vào nhìn.”

Dưới đấu bồng, Hoàng Bắc Nguyệt bất động thanh sắc (ung dung thản nhiên, mặt không đổi sắc) đánh giá địa đạo này.

Cái tên An Quốc công kia thật sự rất béo, thân hình to lớn che hết phía trước, mà vóc người nàng lại thuộc dạng nhỏ nhắn, ban nãy thực sự là không thấy được hắn làm cái gì ở chỗ cơ quan.

Tuy nhiên chỉ cần biết cửa ngầm ở đâu là đủ rồi.

Nàng theo phía sau Tiết Triệt, đi vào trong cửa ngầm.

Địa hình nơi này nghiêng sâu xuống phía dưới, mới đầu đường đi còn tương đối chật hẹp nhưng đi them một lát, thong đạo đã rộng rãi thông suốt hơn rất nhiều. Nàng đoán rằng phía bên trong chắc là đào thành một khoảng không ngầm, xây dựng lên một tòa Tàng Bảo Các.

Phụ tử An Quốc công quả thật là rất tự tin đối với hệ thống an toàn của tòa Tàng Bảo Các dưới mặt đất này, lại dám mang theo nàng vào nữa chứ, không sợ sẽ xảy ra chuyện gì sao? Cũng phải, bọn hắn muốn mượn sức của nàng mà.

Bên trong Tàng Bảo Các.

Vách tường bốn phía được đào rỗng thành nhiều ô vuông nhỏ, trong đó chứa vô số trân bảo.

Mà ở chính giữa phòng, một cái bệ đá được làm từ bạch ngọc chậm rãi tỏa nguyên khí màu lam nhạt ra bốn phía. Bên trên đài ngọc có dòng nước trong suốt róc rách, tản ra xung quanh, ánh lên sắc vàng.

An Quốc công toét miệng cười, quay người lấy một cái dược đỉnh ánh lên sắc tím xuống. Dược đỉnh kia chắc thuộc hàng cực phẩm, vật liệu mang màu tím vốn cực kỳ hiếm thấy a.

Trên thị trường, chỉ một khối tử thạch nhỏ thôi cũng có thể bán được với cái giá trên trời rồi!

“ Dược đỉnh này tên là Tử Kim Lô. Nó được luyện từ sáu mươi sáu viên Tử Kim thạch, thế gian khó tìm, lão phu với Hí Thiên đại nhân mới gặp mà như đã quen thân, vả lại lần trước đại nhân còn giúp thuần hóa đầu Hồng Thù kia cho Triệt nhi. Cái Tử Kim Lô này xem như là chút tâm ý của lão phu, tặng cho Hí Thiên đại nhân vậy.”

Tử Kim Lô, đây chính là một loại dược đỉnh vô cùng quý giá a!

Dùng sáu mươi sáu viên Tử Kim thạch mới có thể luyện thành, tính riêng tài liệu thôi đã cực kỳ quý giá rồi, còn chưa kể đến Luyện khí sư phải khó khăn đến mức nào mới tạo ra được. An Quốc công lần này ước chừng là dốc hết vốn liếng rồi!

“ Vật này quý giá như vậy, tại hạ hôm nay nhận, ngày sau đương nhiên sẽ báo đáp lại cho An Quốc công.” Hoàng Bắc Nguyệt khẽ mỉm cười nhận lấy, nhìn tỉ mỉ một chút. Nàng đã ngứa tay muốn thử luyện dược lắm rồi.

Dùng cái dược đỉnh này luyện dược chắc là sẽ không bị tạc lô (nổ dược đỉnh) như lần trước đâu nhỉ?

Trong lúc nàng đang suy nghĩ, thanh âm của Yểm vang lên: “ Dược đỉnh này quả thực không tồi, chỉ có điều nếu đem so với Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh thì vẫn còn kém xa.”

“ Cứ từ từ, Tịnh Liên Viêm Hỏa Đỉnh đó ta khẳng định sẽ có được.”

Phụ tử An Quốc công thấy nàng dễ dàng nhận Tử Kim Lô như vậy trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, vô cùng thoải mái.