Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 267




Tiêu Khải Nguyên lạnh mặt, tràn ngập uy nghiêm nói: “Chúng ta là người của Tiêu gia, được gia giáo thâm nghiêm, các ngươi mặc dù không phải là chủ nhà, nhưng cũngkhông thể không có quy củ! Trên đời này còn có đạo quân thần, tôn titrật tự, đạo lý cương thường, phụ thân của các ngươi không dạy cho cácngươi sao?”

Sau khi nói xong xoay người hướng Hoàng Bắc Nguyệt nói: “Tiêu gia gia giáo không nghiêm, khiến cho Quận chúa chê cười!”

“Nơi này, lão gia tử là trưởng bối nên không nói, mẫu thân ta từ trước cũngthường xuyên dạy bảo. Ta thấy thì hiện tại mấy vị ca ca cùng tỷ tỷ ở bên ngoài đã mất hết cấp bậc lễ nghĩa, nguyên nhân hơn phân nửa cũng là dokhông có lão gia tử dạy đạo. Ta thấy không bằng như vậy đi, lão gia tửđến ở tại Trưởng công chúa phủ. Thứ nhất có thể cho Bắc Nguyệt tẫn tẫnhiếu đạo nhiều năm, thứ hai có thể hảo hảo giáo huấn mấy vị huynh đệ tỷmuội, lão gia tử ý của người như thế nào?”

Tiêu Khải Nguyên vừanghe xong, lập trên lưng xuất hiện tầng mồ hôi lạnh, để hắn ở Trưởngcông chúa phủ, làm sao có thể? Vậy không phải là hoàn toàn sống dướitrướng của Hoàng Bắc Nguyệt sao?

“Ý tốt của Quận chúa lão hủ muôn phần cảm tạ, thế nhưng hiện tại lão hủ tuổi đã cao, cũng quản giáokhông được những người trẻ tuổi. Tuy nhiên lão hủ cảm giác được BắcNguyệt quận chúa thật ra rất có phong phạm của Trưởng công chúa điện hạ, Trưởng công chúa dạy dỗ người so với người khác cũng rất bất đồng, khíthế trầm ổn, lão hủ cảm thấy rất khâm phục. Không bằng, những đứa trẻnày giao cho quận chúa giáo dục chắc chắn sẽ tốt hơn.”

Tiêu Vận nghe thấy thế, sắc mặt tái mét không còn chút máu, vôi vàng nói: “Gia gia, làm thế nào có thể như thế?”

“Làm càn!” Tiêu Khải Nguyên quát, “Quận chúa còn chứa lên tiếng, ở đây có chỗ cho ngươi xen vào nói chuyện sao?”

Tiêu Vận ủy khuất ngậm miệng lại, ánh mắt rưng rưng, phẫn hận không cam lòng cắn môi dưới.

Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên liếc mắt nhìn bọn người Tiêu Vận, chậm rãi nói:“Lão gia tử nói vậy, Bắc Nguyệt có phần lo sợ, vài vị ca ca tỷ tỷ cátính mạnh mẽ, trong người lại có thiên phú, Bắc Nguyệt tuổi còn nhỏ, làm thế nào có thể quản được bọn họ?”

Tiêu Khải Nguyên lập tức nói:“Quận chúa cứ việc buông tay quản chính, nếu như bọn họ không nghe lời,Quận chúa có thể sai người qua báo với ta!”

Hoàng Bắc Nguyệttránh không được trong ánh mắt có một chút ý cười nhợt nhạt, nhìn thoáng qua Tiêu Vận cười nói: “Lão gia tử nói như vậy, Bắc Nguyệt cung kínhkhông bằng tuân mệnh.”

Tiêu Khải Nguyên cuối cùng cũng cảm thấynhẹ nhõm thở dài một hơi, vẫy vẫy tay ý bảo bọn người Tiêu Vận rời đi,đem những nha hoàn tôi tớ đang vây xem ở sân bên ngoài cũng đuổi đi hết. Lúc này mới nói khẽ với Hoàng Bắc Nguyệt.

“Quận chúa, hôm nay lão hủ đã đắc tội, không biết vị tiền bối kia thế nào?”

“Hắn a, lão nhân gia ông ta tính tình cổ quái, thứ không thích nhất chính là nghe người khác nói năng bậy bạ. Hôm nay chính lão gia tử cũng phạm vào tối kị của hắn, nên mới bị trừng phạt. Sau này người cẩn thận một chút, lão nhân gia ông ta cũng sẽ không ra tay với ngươi.”

“Đúng làđúng là, ta tạ Quận chúa chỉ điểm!” Tiêu Khải Nguyên lau một tầng mồ hôi lạnh trên trán, có chút rụt rè hỏi: “Không biết tôn tính đại danh củavị tiền bối kia là gì?”

Hoàng Bắc Nguyệt giương lên con ngươitrong trẻo, nhãn quang có chút lạnh nhạt, “Lão nhân gia ông ta khôngthích nhất là bị người khác tra kĩ hỏi tận!”

Tiêu Khải Nguyêntrong lòng căng thẳng, vội vàng nói: “Lão hủ đã hiểu, thỉnh cầu BắcNguyệt quận chúa ở trước mặt vị tiền bối kia nói tốt vài câu, lão hủ cómắt mà không thấy thái sơn, từ nay về sau không dám như vậy nữa!”

“Lão gia tử, ta và ngươi mặc dù không thân thiết, nhưng tốt xấu gì cũng cóchung huyết thống, sao ta có thể thấy chết mà không cứu được?” Hoàng Bắc Nguyệt cười nói.

“Đa tạ quận chúa, đa tạ quận chúa!” Tiêu KhảiNguyên lập tưc khom lưng thở ra, trên mặt mày cau khổ sắc, rốt cuộc cũng có chút giãn ra thoáng chút yên tâm.

Hoàng Bắc Nguyệt lấy tay đỡ lấy đầu, Đông Lăng lập tức nói, “Lão gia tử, quận chúa thân thể khôngkhỏe, hôm nay chắc đã rất mệt mỏi, xin lão gia tử thứ lỗi.”