Rõ ràng là Tần Trạch ép buộc nàng làm chuyện kia, thế nhưng hắn lại nói như vậy, khiến cho nàng cảm giác bản thân thật hèn hạ.
Nhạc Dao Dao không biết rằng , hình ảnh nàng bất lực đến run rẩy càng thêm có thể kích thích nam nhân làm nhục
Tần Trạch cảm thấy bên dưới lại có chút phản ứng, hắn không thể nhịn được thêm nữa, vì thế lập tức cúi đầu xuống mà cắn cái cổ Nhạc Dao Dao.
Thật sự là cắn, trên thân thể Nhạc Dao Dao còn in lại vài cái dấu răng, tựa hồ như muốn lưu lại ấn kí trên người của nàng ta.
Hắn từng ngụm từng ngụm mà cắn Nhạc Dao Dao, từng cử động của hắn có chút điên cuồng, vô cùng mang tính chiếm hữu.
Nhìn thấy sự khát máu của Tần Trạch, khiến cho Nhạc Dao Dao cảm giác như muốn được hắn từng ngụm từng ngụm mà nuốt vào bụng.
Tuy rằng trong lòng nàng ta muốn như vậy, nhưng miệng lại nói: "Buông ra, buông tôi ra"
Tần Trạch không dừng động tác, ngược lại còn xé quần áo Nhạc Dao Dao ra, để mặt của nàng ta hướng tấm gương.
Nhìn thấy thân thể không mảnh vải che thân của mình, Nhạc Dao Dao cảm thấy vô cùng nhục nhã. Nàng ta nhắm chặt mắt, xoay đầu đi nơi khác để không thấy hình ảnh chính mình trong gương.
Thế nhưng Tần Trạch không hề cho nàng cơ hội ấy, hắn ta nắm chặt lấy cằm Nhạc Dao Dao, ép buộc nàng phải nhìn hình ảnh kia.
Tần Trạch lạnh lùng nói: "Nhìn cho thật kỹ, thấy rõ bây giờ ai đang ở cùng cô, người đang giúp cô thỏa mãn là ai."
Tuy hắn giận, nhưng hắn vẫn thật sự rất yêu Nhạc Dao Dao. Dù rằng nàng ta không hề coi trọng hắn!
Hắn phải cho Nhạc Dao Dao biết rằng cả đời này nàng ta đều là người của hắn! Cho dù có chết thì cũng là người của hắn!
Thân thể của nàng, trái tim của nàng đều phải thuộc về hắn! Nếu nàng ta không nguyện ý thì hắn sẽ ép buộc nàng nguyện ý!
Nhạc Dao Dao cố gắng nhịn đau, nàng gắt gao nhắm mắt lại không chịu mở ra, nước mắt không ngừng theo khóe mắt chảy xuống.
Tần Trạch thế mà cũng đem quần áo của mình cởi ra, sau đó tiến vào thân thể Nhạc Dao Dao.
Nhạc Dao Dao sợ hãi, nàng ta khóc lên: "Tần Trạch, buông tha cho tôi đi"
Nàng cảm thấy thật đau khổ, từ trước đến nay chưa bao giờ cảm thấy nhục nhã đến như vậy. Đau đớn khiến cho nàng phát run, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Âm thanh của Tần Trạch tựa như đến tự Địa Ngục: "Tôi đã nói, tôi muốn để cho cô nhìn thấy rõ là ai đang thỏa mãn cô, mở to mắt mà nhìn cho thật kỹ".
Tần Trạch vô cùng hiểu rõ thân thể của Nhạc Dao Dao, thậm chí còn hiểu hơn cả nàng ta. Hắn rất dễ dàng liền có thể kích động thân thể Nhạc Dao Dao.
Nhạc Dao Dao nhìn thấy thân thể của mình trong gương dần dần trở nên phóng đãng, nàng ta cảm thấy vô cùng nhục nhã, khiến cho nàng ta muốn tự sát.
Thêm một lần nữa, Nhạc Dao Dao càng có thể hiểu rõ bản chất thật sự của Tần Trạch.
Sự tàn khốc, vô tình của Tần Trạch khiến cho Nhạc Dao Dao vô cùng đau khổ. Nàng ta cảm giác bản thân đã đi vào mức đường cùng, không có lối thoát.
Một đêm này quá mức hỗn loạn, hỗn loạn đến vô cùng, Nhạc Dao Dao chỉ có thể thuận theo hắn.
Nàng ta vô cùng sợ Tần Trạch, hiện tại bây giờ càng thêm sợ hãi. Nhạc Dao Dao không thể quên đi nỗi sợ hãi này, đặc biệt là hôm nay.
Một đêm cuồng loạn đến tận sáng cứ thế mà chấm dứt.
Sáng hôm sau, khi mặt trời ló dạng, Nhạc Dao Dao bị sốt, lần sốt này rất nặng, khiến nàng ta không thể xuống giường.
Nhạc Dao Dao nằm ở trên giường, mặt mũi ửng hồng, nhưng gương mặt lại mang theo đau khổ, vô cùng nhợt nhạt.
Dường như là nàng ta mơ thấy ác mộng, Nhac Dao Dao cứ khóc mãi không ngừng. Lông mi ướt sũng rũ xuống, tựa như một con mèo yếu ớt.
Nhạc Dao Dao cứ tiếp tục khóc, vẫn khóc, khóc đến nỗi dường như ruột gan đứt từng khúc ra vậy.
Tần Trạch đã thức dậy từ trước, hắn ta khẽ lau đi giọt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt kia. Sau đó nhẹ nhàng mà hôn vào trán Nhạc Dao Dao, hắn cảm thấy bản thân đã đối xử với nàng ấy hơi quá đáng.
Trong mắt của Tần Trạch hiện ra vài tia áy náy, hắn bế Nhạc Dao Dao xuống lầu, sau đó chở nàng ta đến bệnh viện.
Nguyệt Ninh đang ngồi xem: "..."
Nguyệt Ninh cảm thấy đầu Tần Trạch có hố, một bên hung hăng tổn thương Nhạc Dao Dao, bên lại đau lòng cho nàng ta.
Nếu như Tần Trạch quyết định ở bên cạnh Nhạc Dao Dao cả đời, thì phải từ bỏ tất cả ân oán. Chứ không phải cứ hành hạ nàng ta dau đó lại đau lòng.
Tần Trạch lấy cớ là báo thù để ngược thân ngược tâm Nhạc Dao Dao, mỗi ngày đều cưỡng đoạt, còn dùng ngôn ngữ để vũ nhục nàng ta, cuối cùng lại đem cái câu 'Bởi vì tôi yêu em nên tôi mới làm như vậy' mà nói ra.
Hắn không cảm thấy bản thân rất buồn nôn hay sao? Hay hắn cho rằng, bởi vì yêu nên có thể hi sinh? Có thể tha thứ mọi lỗi lầm mà hắn đã gây ra?