Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 28: Đuổi Bắt Trong Hẻm




Nhớ một chút thì không sao, thương một lúc vấn vương cả đời. Không chơi thì thôi, mà đã dấn thân vào là thấy vận may của mình vốn ở đáy xã hội. Cố Vấn Như dính cái bộ môn quay này tới nỗi, gần hết tiền lẻ trong ví mà chỉ ra đúng một loại mô hình, chán nản thay nó là cái con bị anti nhiều nhất trong phim Thượng Huyền Nhị Douma. Cô không can tâm, tiếp tục nhét tiền vào khe hở, mở thử quả bóng thứ 15, lần này cô không tin là không ra được con khác. Ngầm cầu nguyện với chúa, không cần trúng Shinobu cũng được, chỉ làm ơn đừng ra cái con bị anti khủng khiếp kia...

Thật sự quá tức, cô mà mang tận hơn mười con Douma này về, chưng trong tủ đám fan không cười cô tới chết, thì cũng cười cho tới tắt thở thôi. Ông trời thật sự muốn chơi đùa lòng thành của một cô gái trẻ, kỳ diệu làm sao mở quả tiếp theo ấy thế lại vẫn là cái con đấy nữa cơ chứ. Cố Vấn Như tặc lưỡi kìm nén giận dữ đang dâng trong đầu, giờ cô chỉ muốn đá một phát vào ai đó cho đỡ tức. Não cô bắt đầu chuyển hướng không lẽ chủ của cái máy này đang muốn chơi mình, hay vốn toàn bộ mô hình ở đây đều chỉ có một loại... Tính cố chấp đã ăn trong máu, cô vẫn không muốn từ bỏ, tiếp tục thử vận may. Lần này trước khi bỏ tiền lẻ vào máy, cô gằn giọng phải hăm dọa nó cái đã.

Mãi chơi cô không để ý xung quanh bắt đầu tối đen, nơi này cứ như tách biệt bên ngoài, trừ âm thanh quả bóng thử mười sáu rơi ra. Thì nơi này tuyệt đối biến thành vùng đất câm lặng trong truyền thuyết, lần này tay Cố Vấn Như giữ không vững, vô tình làm rơi trái banh mô hình xuống nền đường bê tông. Mắt quan sát theo thứ đang lăn lăn về phía sau, cô mới cảm thán: "Không lẽ là do mình có nghiệp duyên với mấy thứ hình tròn?" Chạm trúng là toàn gặp vận xui, và sự thật chứng minh lời cô nghĩ liền biến thành chuẩn xác. Miệng cô quạ đen tới mức nói gì đúng đó.

Cố Vấn Như quay người thở dài, định đuổi theo nhặt lại thứ kia, đột nhiên đôi mắt linh hoạt lóe sáng, thứ cô nhìn thấy là một thứ hơi mơ hồ, như thể cái đầu đội mũ đen đang nhú ra từ sau bức tường ngăn cách ngay ngã rẽ. Nhớ lại những lời đồn hai ngày trước nghe được của mấy dì, mấy cô ở cùng chung cư, có tên biến thái ở khu vực này, nếu bị bắt được hắn sẽ giết người chặt xác thậm chí còn hi*** da**.

Da gà da vịt trên người Cố Vấn Như nổi lên, từng cơn ớn lạnh ập tới. Bản năng nói cho cô biết nguy hiểm trước mắt, cô cắn răng cố hít thở như bình thường tự chấn định bản thân, không được để lộ mình đã phát hiện ra hắn, bây giờ tư thế của cô khi chạy sẽ rất bất lợi. Đôi mắt vì sợ mà mở lớn hết cỡ, vẫn không dám ngước đầu qua hướng kia. Cô vẫn đuổi theo quả bóng, cúi đầu nhặt lên rồi mạnh miệng nói lớn: "Vận may hôm nay tệ quá, chắc là phải quay thêm một hai quả!!!"

Chỉ có chúa mới thấy được vẻ mặt khi vừa quay người của cô phát hoảng tới mức nào, nước mắt đã lưng tròng. Cô cắn môi kìm hãm lại nỗi sợ, để tiến lại phía cái máy quay quả bóng một lần nữa. Nhưng lúc này tiếng bước chân của kẻ đội mũ lưỡi trai đằng sau lưng, bắt đầu nghe gần hơn.

Cô lấy hết can đảm, kèm dũng khí đời này của mình, kìm lại cơn run rẩy của lòng bàn tay. Cố Vấn Như dùng hết sức ném quả bóng về phía tên kia, xong cô quay đầu một mạch chạy về hướng ngược lại. Bình sinh có bao nhiêu sức dùng hết vào bây giờ, giác quan thứ sáu nói cho cô biết không được phép để hắn nhìn thấy sự yếu đuối hiện ra trong tâm trí. Phía trước mặt tối đen, dù không biết đường nào cô vẫn phải chạy còn tốt hơn để bị bắt lại.

Âm thanh "Lịch bịch" quả nhiên kẻ ở phía sau đang cố đuổi theo, Cố Vấn Như nào dám quay đầu lại. Nước mắt rơi làm nhòe đi đôi mắt, cô hiểu bây giờ khóc như một nữ chính não tàn thế này, chỉ khổ làm chậm đi tốc độ. Không lung lay cô đã dùng tay lau vội rồi bắt đầu hét: "Làm ơn vì sao lại là tôi cơ chứ, tôi vẫn chưa làm được gì hết... Tôi còn chưa sửa được sai lầm lúc trước cơ mà."

Kẻ phía sau cười lên khanh khách, âm thanh vang dội trong con hẻm, hắn hét lên nhầm giết chết ý chí kiên cường bất khuất kia: "Đứng lại cho tao, con bitch... Mày có chạy cũng không thoát được đâu!!!"

Nghe thấy lời kinh tởm phát ra từ miệng kẻ đó, bản năng sống sót nói cho cô, càng cố gắng mà chạy, không được phép dừng lại. Cố Vấn Như lần đầu tiên lại đặt hy vọng vào phép màu, cô chán ghét những bộ ngôn tình tràn lan trên mạng kia, thế mà có ngày cô mong chờ một hoàng tử đạp gió rẽ bước, xuất hiện ngay lúc này đến như vậy: "Cứu tôi với, có ai không làm ơn cứu tôi!!"

Tiếng cầu cứu thảm thiết vang lên: "Làm ơn đi tôi đã làm sai sao? Tôi đã làm gì sai vì sao lại là tôi..."

Càng dùng sức mà hét, nhưng thực tế ngoại trừ tiếng vọng từ bước chân ra, còn lại chỉ có tiếng tên kia chửi bới. Cô không hề biết, con hẻm vắng vẻ này đang thuộc vào khu vực quy quạch tái xây dựng. Toàn bộ người sống ở đây đã chuyển đi hầu như gần hết, chỉ còn đúng vài hộ phía bên ngoài lúc nãy cô đã đi ngang. Nếu biết trước có kết quả như thế này, có đánh chết Cố Vấn Như cũng không dám đi ngang? Chứ đừng nói là vào đây chơi một mình như vậy. Than trời oán đất, có hối hận cũng không thể làm gì, trước mắt phải dựa vào sức bản thân mà cố gắng.

Vận may chưa bao giờ là mỉm cười với cô gái nhỏ, cứ la lối cầu cứu cũng vô vọng đến nỗi khàn cả cổ rồi, chân cô cũng dần mất sức. Cố Vấn Như biết khoảng cách của mình cùng kẻ biến thái phía sau đã được kéo gần, vì sợ hãi từ đầu tới cuối cô vẫn không dám nhìn lại. Hắn cứ như hiểu rõ tường tận từng ngõ ngách của khu vực này, dù cô có quẹo trái quẹo phải, bất kể hướng nào hắn cũng đi dường tắt mà đuổi kịp phía sau.

Trong con hẻm đáng sợ, chỗ tối chỗ sáng, do ánh đèn đường chỗ có chỗ không dẫn lối. Khi con người ta cận kề với cái chết, cơ thể sẽ bộc phát một loại sức mạnh đáng kinh ngạc. Cô mặc kệ cơn đau nhìn thấy có bức tường cao phía trước bắt qua được mái hiên một căn nhà. Cố Vấn Như cắn răng biết rõ không còn cách nào hay nữa, cô vứt luôn đôi dép lê trên đường chạy từ lâu. Bây giờ dùng đôi chân trần leo lên bước tường phẳng lỳ không một chỗ bám không tưởng tượng nổi vì đầy khó khăn, thế là cô cố gắng chạy thêm một chút về phía bên kia, may mắn nơi đây có một cái thùng xốp.

Cô nghĩ ra cách xếp chồng chúng lên nhau, như một cái thang rồi leo thẳng lên đấy, đôi chân đã trầy xước đến đáng thương, mặc định cô không hề thấy đau nhức. Đứng được ngay trên bước tường cao, nơi đây vẫn chưa thấy an toàn, lúc này cô lấy đà bật hết sức để nhảy qua mái hiên ngôi nhà bên trong. Hôm nay trời không còn lạnh nữa, nên cô chỉ mặc một cái quần ngắn không quá đầu gối, kèm theo một cái áo thun trễ vai cá tính. Vốn dĩ chỉ muốn đi mua thức ăn nhanh rồi về, thế mà lại rẽ lối tới nỗi mạng sống trước mắt đang bị đe dọa.

Tác hại của việc bình thường không tập thể dục gì nhiều, lúc tiếp đất cô dùng hai tay và cả đầu gối của mình, đỡ toàn bộ trọng lực của cơ thể. Chơi game nhiều năm dùng bao nhiêu kỹ thuật đỉnh nhất để trèo nhảy khắp nơi, được cộng đồng mạng gọi ưu ái là nữ hoàng chiến thuật. Nực cười lần này trời cũng muốn diệt cô, đáp xuống xong, cơn đau lúc này mới ập tới, nhưng cô không có thời gian mà than vãn.

Cố Vấn Như nhanh chóng một mạch đi tới bên cửa sổ, hy vọng có điều kỳ diệu nào đó xảy ra với mình, cô sẽ mở cửa được rồi chạy vào nhà này, khóa hết những lối ra vào. Câu được thời gian dùng được điện thoại sẽ gọi số khẩn cấp để cầu cứu. Không có chuyện gì suôn sẻ xảy ra, từ hy vọng ngập tràn, cho tới thất vọng không thở nổi, cùng một lúc ùa tới với cô chỉ trong mấy phút ngắn ngủi. Rào chắn tâm lý đã đổ vỡ, dù có mạnh mẽ tới đâu, cũng không thể làm được gì trước kẻ mạnh hơn mình.