Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 30: Nhảy Xuống Bên Anh




Bằng một cách nào đó thế giới này vẫn yêu cô gái ấy rất nhiều. Cố Vấn Như xoa xoa lòng bàn tay đầy những chỗ đen chỗ trắng nhiễm bẩn, cô thở một hơi dài, ngồi mãi ở đây cũng không phải là cách. Cô muốn đi báo cảnh sát về cái tên biến thái ngoài kia. Nên đành cắn răng, không còn lựa chọn nào mà liều lĩnh, nheo mắt canh chuẩn xác vị trí của anh mà nhảy xuống, Thịnh Quân Hải hốt hoảng đỡ lấy cô, căng cứng người ôm chầm con nhóc con liều mạng kia.

Nãy giờ chỉ nói đùa, anh vốn có tính toán riêng, chủ yếu là phá cửa nhà này, lên trên đưa cô ra an toàn hơn. Quan sát thấy đôi chân trắng nõn đã trầy xước khắp nơi, tim anh đau như cắt, không dám liều lĩnh mà đón cô từ đây như vậy. Dù khoảng cách không có bao nhiêu với những người luyện tập khắt khe như anh, so ra với một cô gái nhỏ nhắn thì khá là cao. Cố Vấn Như nhảy vào vòng tay của người ta, mặt đập mạnh vào lòng ngực rắn chắc nảy nở. Cô vô thức mà ôm chằm lấy cổ anh, đôi mắt nhắm nghiền không dám mở ra, hai chân cũng đu chặt vào người anh không chừa ra một kẻ hở. Thịnh Quân Hải đón lấy lực độ lớn như vậy từ trên kia, chân anh vẫn đứng vững như núi, không hề bị mất đà một nhịp nào.

Phải mất vài phút sau, cô mới nghe thấy giọng nói ngạo mạn phát ra từ trên đầu mình: "Đỏ là Manchester United còn xanh là Manchester City, cậu có thể thể bước xuống mà đi tới rạp xiếc được rồi."

Anh được cô ôm như vậy đương nhiên thích lắm chứ, nhưng cả cơ thể toàn là mùi máu tanh của tên bẩn thỉu đó. Anh không muốn làm người cô cũng ám vị ghê tởm như vậy, cảm nhận thấy cô gái bám chặt vào mìn, cả người vẫn không ngừng run rẩy nhè nhẹ. Anh không thể vươn tay ra an ủi cô, trong lòng thở hắt một hơi ngắn "haizz"

Tóm lại là tại tên kia, não anh lại phản ứng, ngứa tay muốn đánh hắn thêm một trận bỏ tức mới vừa lòng. Nhẹ nhàng cảm thấy an tâm, may mắn làm sao cô ấy không bị gì nhiều, Thịnh Quân Hải vừa giận vừa lo.

Cố Vấn Như bị dọa cho hồn bay phách lạc, chứ không bị mất đi liêm sỉ, cô chấn định xong xuôi bản thân. Nhanh chóng buông tay nhảy chân trần xuống đất, cảm giác đau rát khiến cô cau mài. Nhưng mà thà đau còn hơn cứ nghe cái tên ân nhân cứu mạng nửa mùa này xấc xược khiêu khích, cô đi dọc theo bức tường, muốn đi tìm cổng nhà phía bên kia, mà mở cửa ra ngoài. Cô ngước đầu phán đoán nơi đây leo vào được, chỉ sợ nếu leo ra còn khó hơn lên trời.

Lúc đi ngang qua cửa chính, đôi mắt cô sáng lên khi nhìn thấy một đôi dép cũ được vứt ở đấy. Hiện tại cô đang đi chân đất, tới cái điện thoại là vật bất ly thân với một người làm xu hướng trên các nền tảng như cô, đáng lẽ gặp phải chuyện gì nên quay lại chuyện đó kia kìa. Do một phút bốc đồng muốn giữ mạng khi nãy bất cứ cái gì vẫn trở thành vật ngoài thân, cần vứt thì không giữ lại cho nhẹ người dễ chạy, mạng vẫn quan trọng.

Thịnh Quân Hải nhìn cô lém lỉnh mang đôi dép cũ, anh cười nham hiếm tay vô thức sờ một chiếc thỏ nhỏ lúc nãy nhặt trên đường. Theo như phép lịch sự vẫn phải gửi lại, mà anh phóng túng đã quen, bản năng chiếm hữu lại không muốn anh mang trả cho chủ nó. Đằng nào cũng chỉ có một chiếc, Cố Vấn Như đang đánh giá cái cổng căn nhà được khóa lại rất kỹ lưỡng, cô đoán chừng xem ra chủ nhân cũ của nó là một người rất ti mỉ.

Cố Vấn Như bám lên cái khung sắt định leo ra ngoài, Thịnh Quân Hải nhìn thấy cái dáng ngờ nghệch, đáng yêu của cô mà buồn cười. Anh dùng tay ôm lấy vòng eo cô, xong nhấc bổng cô tránh xa khỏi nơi đó, Cố Vấn Như bị dọa cho hết hồn: "Mẹ nó vừa thoát khỏi sinh tử, bây giờ còn gặp phải tử thần là cậu sao?? Bỏ tôi ra cậu định làm gì!!"

Thịnh Quân Hải không để ý cô hét như gà gáy bên tai mình, anh xoay cô lại còn bị ăn thêm vài cái đá từ chân cô. Mặc kệ luôn dù sao cũng không đau, anh nhanh chóng đặt cả trọng tâm là cô lên vai, vác như vác một bao gạo. Tay trái anh vẫn giữ chặt lấy thắt lưng cô, tay phải nhanh nhẹn thuần phục mà bám khung sắt giữ lực cực tốt, động tác thanh thoát nhanh nhẹn, chân leo lên trên rồi lấy đà, dứt khoát nhảy xuống tiếp đất bên ngoài hẻm nhỏ vắng vẻ.

Cố Vấn Như đang đơ như cây cơ, bị làm cho bất ngờ vì hành động này. Anh nhẹ nhàng bế eo cô từ từ thả xuống, đặt cẩn thận trên mặt đường mà cô vẫn trơ cái đôi mắt ngây ngốc ra nghe anh nói: "Đợi cậu trèo chắc tên kia tỉnh dậy chạy mất rồi, tôi nhảy luôn cho nhanh!!"

Cố Vấn Như hoàn hồn, trợn mắt buộc miệng nói ra một câu: "Holy Shit!!!"

Vượt qua cơn bàng hoàng ngơ ngác xong, Cố Vấn Như chạy một vòng như bay quên mất cơn đau, tới xem tên khốn kiếp dám trêu đùa mạng sống của mình hình dáng trông làm sao. Bây giờ sau lưng cô đã có Một Thịnh Quân Hải mạnh như cún khỏe như trâu, thì chẳng sợ gì cả. À nói tới đây cô dừng lại chờ anh đang chầm chậm ung dung đi ở phía sau mình. Quá sốt ruột cô lại nhịn không nỗi nóng nảy quay đầu đi song song với anh.

Giọng cô bất chợt vang lên: "Cho tôi mượn điện thoại đi, tôi cần báo cảnh sát!"

Thịnh Quân Hải nheo mắt giả bộ chần chừ hỏi lại: "Điện thoại cậu đâu mà lại mượn của tôi? Có biết nghề nghiệp của một siêu sao cần bảo mật lắm không?"

Cố Vấn Như bĩu môi chửi thầm: "Tên xấc xược này không chỉ bị ấu trĩ, còn là kẻ bị bệnh tự luyến quá mức, hôm nào nên giới thiệu bác sĩ cho hắn mới được!"

Thở dài trong lòng một lượt, người ta vừa giúp mình đằng nào thì cũng không thể chửi thành lời, nên cô chỉ đành thỏa hiệp không so đo mà nói: "Kính thưa vị siêu sao đây, lúc nãy em làm rơi khi chạy rồi!"

Thịnh Quân Hải sờ túi áo, anh đột nhiên rút ra một cái điện thoại iPhone 15 nhìn trông rất quen mắt. Chỉ là màn hình bị vỡ một đường khá dài không thể giấu nỗi, Cố Vấn Như mở to đôi mắt mang đầy sự bất ngờ, quan sát xong vô thức cô đưa tay định giật lấy. Tên đáng ghét đang đi kế bên đã biết tỏng ý đồ của cô, anh nhanh nhẹn đưa điện thoại lên trên đầu, ra vẻ không muốn tùy tiện đưa cho người lạ. Vốn là chiều cao của hai người rất khác biệt, miễn cưỡng lắm mới đi cạnh nhau kiểu này, thế mà còn phải nghe tên kia dè bỉu đầy lời trào phúng.

"Cái này lúc nãy tôi nhặt được trên đường tới đây, chắc là nên đem tới phường nhờ tìm người làm rơi thôi."

Cố Vấn Như biết cậu ta chỉ rảnh rỗi muốn làm khó dễ mình, cô tặc lưỡi có trách thì trách nghiệt duyên hai người quá sâu. Không tính những lần gặp gỡ trước, thì lần cứu mạng và nhặt được đồ của cô như thế, sự trùng hợp này quá mức đáng sợ rồi. Cô thầm thề trong bụng nhất định phải đi chùa, cúng bái thật lớn giải nghiệp thôi.

Cố Vấn Như dịu giọng, đôi mắt cong cong mang vẻ nịnh bợ: "Tôi là chủ của nó tôi biết pass, với lại ảnh nền là Tiểu Ngư nhà tôi đấy xin cậu đưa lại cho tôi, để báo cảnh sát."

Thịnh Quân Hải chọc cô chán rồi, nghe thấy mấy câu ra vẻ uất ức kia, anh mềm lòng đưa tay xuống để vừa tầm cô đoạt đi cái điện thoại. Cố Vấn Như không chần chừ mà gọi điện trình báo ngay, cảnh sát đầu dây bên kia cũng bảo sẽ tới trong vòng mười năm phút nữa.

Hai người đã đi tới hiện trường hành hung, à không cô sửa lại lời... Đây là hiện trường án mạng thì đúng hơn, cô quay đầu nhìn Thịnh Quân Hải đang đứng dửng dưng như không có chuyện gì, còn ngáp dài một cái. Tên biến thái đuổi theo cô đang ngất lim, miệng hắn còn đang chảy máu rất nhiều. Thậm chí cô thấy được có ba cái răng bị nhổ, vứt đại đang nằm trên mặt đất.

Hắn mặt một cái quần đùi sọc caro, ngay lúc này đã ướt mèm bóc mùi rất buồn nôn, cô không dám tưởng tượng tới cảnh tra tấn khi nãy. Lúc cô ngồi trên hiên mái nhà tuyệt vọng tới mức, thứ cô tưởng tượng sẽ xảy đến với mình còn đáng sợ hơn, hmm đột nhiên lòng thương hại biến mất, chỉ thấy hắn bị vậy cũng rất đáng. Tiếng hét thất thanh tiếng khóc lóc, tiếng cầu xin vẫn vang bên tai cô. Thịnh Quân Hải này thật sự đúng là cô hồn mà, đánh người còn có thể đánh ra như thế này, bản thân mình vẫn nên là nhịn cậu ta một chút để sóng yên biển lặng.

Thịnh Quân Hải quan sát, thấy cô dò xét định sờ thử xem tên đang nằm dưới đất kia còn thở hay không anh nhíu mày nghĩ: "Con nhóc này bị thế rồi mà vẫn còn ấu trĩ tới như vậy. Máu của hắn còn đang chảy như thế thỉ làm sao mà chết cho được chứ." Anh tiến lại gần kéo cánh tay cô tránh xa ra cho an toàn.

Thịnh Quân Hải hù dọa: "Lỡ mà tên đó tỉnh dậy cắn cậu thì bệnh dại đó, tránh một chút đi!!"

Cố Vấn Như cảm thấy cậu ta bình tĩnh quá mức rồi, mà lời này thì nói đúng. Cả hai đều là người nổi tiếng, nếu để lộ ra chuyện hành hung, à không phải gọi là tự vệ thỏa đáng này ít nhiều cũng sẽ gây ồn ào không nên có. Thế  là cô cùng Thịnh Quân Hải lấy cái dây sạc điện thoại ra trói hắn lại, xong xuôi anh không đủ kiên nhân đứng đây chơi nên chủ động rời đi trước, Cố Vấn Như cũng không dám ở đây đợi cảnh sát, cô lếch cái chân đau lẽo đẽo đi phía sau.