Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 43: Chốt




Có hai thứ không thể nhìn thẳng quá lâu, một là mặt trời, cái còn lại chính là lòng dạ của con người. Cô bé với gương mặt trong trẻo ngọt ngào thánh thiện như thiên thần là người đi cuối cùng, cũng là kẻ đứng ngoài cuộc nãy giờ dửng dưng đóng hai vai, vừa thích thú ngắm nhìn đánh giá vở kịch, và không ai xa lạ chính con bé tự khởi xướng tất cả chuyện này. Cô gái không hề vội vàng, trước khi để gương mặt Cố Vấn Như bình tĩnh nó đã  cúi đầu lịch sự nói lời chào tạm biệt cô, mỉm cười như tranh vẽ thản nhiên, quay đầu tao nhã mà rời đi cùng cái đám gọi là bạn.

Cô đứng im không nhúc nhích cảm thấy lực bất tòng tâm, phiền não tới nổi có lòng mà chẳng thể giúp được cái gì, thậm chí chỉ sợ sự xuất hiện không tính toán của mình lại càng khiến cậu bé kia chịu khổ hơn mà thôi. Theo như quan sát nãy giờ đoán chừng bọn này là học sinh năm hai cao trung, hống hách kiêu ngạo, thể hiện đúng cái độ tuổi chẳng để ai vào trong mắt.

Cố Vấn Như sau một lúc lửng khửng ủ rũ đi về nhà, cô không nấu ăn ngay, mà ngồi trên sô pha trầm ngâm nghĩ cách. Chuyện này nếu đúng là nhúng tay sâu quá thì là tọc mạch, nhưng chẳng ai giúp đỡ không phải cậu bé ấy sẽ cô đơn tuyệt vọng biết bao nhiêu sao? Cô nghĩ mình nên viết thư nặc danh tố cáo lên bộ giáo dục, nhưng mà cô là người ngoài có viết chân thật tới mấy thì chỉ giống trêu đùa người ta thôi. Thậm chí trong vài phút nông nổi cô còn nghĩ tới sẽ cầm máy quay, ghi lại hết những cảnh như lúc nãy, để bọn kia hiểu được cái gì là bạo lực cho chúng biết sợ.

Cô ngồi bó chân trên ghế thở dài não nề, nghĩ thì hay lắm, chứ ai đời lại làm kiểu đó đằng nào bọn nó cũng toàn là trẻ con. Bản thân mình nếu mà chơi bạo lực mạng bọn trẻ thế thật, có hối hận vẫn ghi lại vết nhơ cả đời khó xóa nhòa. Kế hoạch này vừa vẽ ra xong là bị cô bác bỏ ngay và luôn, Cố Vấn Như vò đầu bức tóc nghĩ miên man cho tới khi hai con nặc nô nhà mình, bắt đầu đói nhảy lên sopha nhìn cô bằng đôi mắt hình viên đạn.

------

Cố Vấn Như khui lon nước ép táo, cắn miếng bánh khoai lang chiên giòn, cô đang rảnh rỗi coi mấy bộ phim bạo lực học đường để xem hướng giải quyết gì sẽ tốt nhất, đột nhiên cửa bên ngoài có người gõ. Cô không nhanh không gấp, trước tiên bước vào phòng ngủ thay xong quần dài, rồi mới ra ngoài mở cửa cho cái tên chủ nhân, không có trách nhiệm của A Quả ăn no rửng mỡ nằm phè bụng đùa với Tiểu Ngư ngoài ban công kia.

Thịnh Quân Hải khoanh tay cúi đầu trong thấy cô hất cằm thì biết rõ ngày hôm nay cô có chuyện vui, hào phóng mời mình vào ngồi. Gương mặt Cố Vấn Như dưới ánh đèn tựa ánh trăng sáng mộc mạc không một tí son phấn, như cũ vẫn tựa nắng xuân vàng ươm chiếu rọi, tạo lên sức sống bừng bừng cho mọi vật xung quanh. Thật ra là khi yêu ai quá nhiều người trong mắt cô ấy luộm thuộm thế nào cũng liền hóa tây thi, anh nắm bắt cái thời điểm cô đang thất thần nghệch mặt chăm chú vào khoảng trống hư không bận bịu nghĩ gì đó. Khi đi ngang qua sopha anh ra vẻ không đứng đắn đưa tay xoa đầu cô, chẳng mạnh chẳng nhẹ chỉ khiến tóc con gái nhà người ta bù xù hết cả lên.

Chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị chửi cho tóe lửa, nhưng kỳ diệu thay, anh có hơi bất ngờ thế mà hôm nay Cố Vấn Như cứ như bị ma nhập, không làm lớn chuyện lên đôi co đuổi anh ra ngoài. Cô còn không thèm chỉnh lại cái đầu tóc mà dửng dưng ngồi ở sô pha mặc kệ anh đang nhướng mày đoán ý của cô, Thịnh Quân Hải chớp mắt khó hiểu nhìn xem mặt cô có đỏ hay biểu hiện của bị ốm sốt gì không? Chứ cư xử lạ quá nhìn không quen cho lắm, sau vài phút anh chán nản nhún vai, thiết nghĩ con nhóc này chỉ là đang nghiện phim tới mơ hồ mà thôi, hãy giờ mắt còn chẳng rời khỏi tivi.

Thịnh Quân Hải tiến tới cạnh tủ đưa tay lấy bịch thức ăn thả vào nước vài hạt, chơi chán rồi cũng quay đầu tiến tới ngồi cách cô không xa lắm. Anh ngắm sườn mặt của cô, ngắm luôn cái mũi nhỏ nhắn dễ thương làm người khác say đắm, hàng mi dài đôi khi chớp một cái tạo lên nét phong tình, anh mỉm cười hạ lưu nói khẽ: "Thật làm người ta muốn lao đến làm chút việc xấu." Nhìn ngắm người thương đến say sưa một lúc lâu, đột nhiên Cố Vấn Như quay đầu trợn đôi mắt hạnh to tròn lên như muốn lòi ra vậy.

Thịnh Quân Hải bị dọa cho chột dạ nuốt nước bọt, anh âm thầm đấm mình hai cái vào đầu. Không lẽ mình nhìn lộ liễu tới mức người ta phát hiện luôn rồi sao, nhưng không cô ấy cau mày hết nhìn ti vi rồi lại hạ cố mắt quan sát thêm anh tới lui vài lần, cô trầm ngâm không nói gì ra vẻ suy nghĩ rất lâu. Bất ngờ lần thứ hai Cố Vấn Như chống tay xuống sopha chồm người lại gần khóe miệng cong lên biểu thị lấy lòng anh."Hàng xóm này, chúng ta trao đổi nhé... Cậu giúp tôi một việc tôi liền chăm mèo cho cậu miễn phí thế nào?"

Thịnh Quân Hải thấy cô chủ động tiến tới, lòng anh cũng hân hoan mà đón nhận. Hành  động tiếp theo là hưởng ứng rồi cúi đầu nheo mắt nhìn thẳng vào cô lời đáp trả vẫn không chững chạc mấy: "Việc gì khó mà cậu lại hạ mình đồng ý chăm trẻ thế này, không phải là giết người chứ hả??"

Cố Vấn Như kiềm chế lại không để lời bậy bạ buột miệng mà tuông ra chửi chết điên kẻ này, cô rất biết thế thời, hiện tại việc gấp trước mắt vẫn cần sự giúp đỡ này của cậu ta. Cô cắn răng ngầm nguyền rủa tên ôn dịch này mấy trăm lần trong lòng, ngoài mặt vẫn là cái vẻ mặt dở khóc dỡ cười ra sức nịnh nọt: "Tăng điều kiện lên nhé, tôi sẽ nấu mì cho cậu 2 tháng là quá mức..."

"Chốt!"

Cố Vấn Như còn chưa nói hết câu, đã nghe Thịnh Quân Hải ở đây vân đạm phong khinh mà "Chốt" cái rột, nhẹ như tơ như lông hồng. Cô thấy việc này nếu để lộ ra thì cực kỳ tổn hại hình tượng nên mới tăng điều kiện lên, chỉ cần kỹ lưỡng một chút, cẩn thân hóa trang cho không ai nhận ra mọi chuyện trót lọt không kẽ hở. Chột dạ, cứ tưởng cậu ta sẽ từ chối khi nghe tới nội dung, hay ra giá cao gì đó chăng, cô cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần nào ngờ, anh không thèm quan tâm cô định nhờ vả cái gì, cư nhiên đùng một phát thế mà lại đồng ý, quả thật khiến người ta không lường trước được.

Cô cau mày, ngước mắt lên định bụng hỏi lại cho chắc: "Thật sao? Dù chuyện tôi nói tiếp theo hơi phiền phức cậu cũng không được từ chối, lúc đó hẵng chốt!"

Thịnh Quân Hải gật đầu, anh điềm nhiên như không có vấn đề gì đáp trả : "Chốt là chốt làm gì có nhưng nhị ở đây, quân vô hí ngôn!"

Cố Vấn Như quay đầu tặc lưỡi, không dám để cậu ta nhìn thấy vẻ trào phúng trên gương mặt mình cô lẩm bẩm: "Cậu có mà là tặc chứ ở đó mà đòi làm quân, tên chết dẫm!"

Trở tính như bánh tráng vừa quay khi đầu lại cô đã lật mặt rồi, giấu nhẹm đi cái vẻ khiếm nhã vừa rồi ra đằng sau lưng. Cô mỉm cười ôn hòa đang chuẩn bị văn trong đầu sao cho hợp tình hợp lý, dùng lời lẽ chân thành để tuôn ra cho có cảm xúc. Thịnh Quân Hải nhìn thấy hết mấy cái biểu hiện ngây ngô kèm theo sự kiềm chế của cô nãy giờ hết, tại anh thích ngắm cô diễn kịch này, giống hệt anh chồng khờ khạo biết trước kết quả nhưng vẫn nguyệt ý ngồi xem vợ mình quơ tay múa chân.