Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 50: Đâm Đầu Vào Ngực




Hoa được tặng vào ngày lễ gọi là quà, hoa được tặng vào ngày bình thường gọi là yêu. Thịnh Quân Hải cúi thấp người dùng tư thế chuẩn một vận động viên điền kinh, anh bật cả người chạy bức phá như thể trước mắt mình chính là khung thành, cần phải di chuyển nhanh để càng quét hết đối thủ. Tựa hồ một cỗ máy dùng toàn bộ năng lượng đủ sức mạnh để bảo vệ vòng cấm không cho phép bất kỳ ai xâm phạm. Khi cảnh sát đến kiểm tra lúc này trước mắt chỉ có cảnh tượng hoang tàn, đầu sỏ đánh người đã biến mất không để lại một dấu vết.

Thịnh Quân Hải tiếp tục chạy về hướng ngược lại của khu chung cư, anh nhìn thấy một sọt rác cạnh hẻm nhỏ, đầu ngó nghiên xung quanh xác nhận không có ai đến, anh an tâm mới ung dung tiến tới cỡi bỏ găng tay, quần dài, áo khoác vứt thẳng vào trong đó. Nãy giờ trên đường tới đây anh cũng đã gỡ khẩu trang ra, nhưng không vứt thẳng vào thùng rác, bản năng làm việc xấu xong cẩn thận chảy trong cơ thể vì đề phòng, bỏ lại vào túi áo để mang về tự phi tang sau.

Cứ như thế trong vòng chỉ gần một tiếng đồng hồ, chuyện bạo lực học đường này đã hoàn toàn được giải quyết êm đẹp. Tất nhiên khi nãy trước khi rời đi anh đã tiện thể lấy điện thoại ra, chụp một quả ảnh dùng làm bằng chứng trình lên cái vị streamer giờ này vẫn còn đang nấu cơm ở nhà kia. Hôm nay Thịnh Quân Hải lại bị triệu tập gấp tới câu lạc bộ, nên anh không thể đến nhà cùng cô trò chuyện được.

Cố Vấn Như nấu cơm cho tên xấc xược kia xong, cô ngước đầu nhìn đồng hồ treo trên tường đã gần hơn tám giờ tối rồi, vẫn không thấy tên đó đến. A Quả và Tiểu Ngư đã được ăn no đang nằm ngủ rất ngon trên cái đệm hình tròn, đo Thịnh Quân Hải ngày hôm qua đã mang từ nhà cậu ta tới bảo rằng tặng cho cặp uyên ương. Cố Vấn Như đói hoa cả mắt cô tiến tới đứng gần bức tường mà hét trong vô vọng: "Trời đất cũng tránh bữa ăn, nếu cậu không qua thì tôi ăn một mình đây!!"

Cố Vấn Như nào đâu hay biết dù cô có hét rát cả cổ cũng chẳng có ai nghe thấy, không phải là tường đã được sửa cách âm. Mà đơn giản nhà cách vách không có người, Thịnh Quân Hải lúc nãy chưa kịp về tới nhà đã bị một cuộc triệu tập gấp mà chạy đi không kịp báo với người đẹp. Sau một lúc Cố Vấn Như đành hậm hực cầm đũa gấp món rau xào mình cực khổ nấu. Vì thức ăn khá nhiều tất nhiên sẽ ăn không hết, cô đành phải bỏ vào hộp mà cất vào tủ lạnh bảo quản, bất ngờ cái điện thoại để trên bàn lúc này có tiếng chuông SMS gửi tới.

Cô Hồn: "Tôi phải tới Thân Hoa gấp, hôm nay cậu ăn một mình đi. Đằng nào thì nhiêu đó với heo có nhầm nhò gì đâu (icon cười)."

Cố Vấn Như đọc mấy chữ trên màn hình xong cô thẳng chân đá vào tủ lạnh trước mặt, đây là một thói quen luyện ra kể từ ngày gặp Thịnh Quân Hải tại đây. Cô hậm hực gõ từng chữ đáp trả vào màn hình đang nhấp nháy. Quả Bóng Vàng: "Cậu đùa dỡn với thức ăn đấy à? Coi chừng vài hôm nữa chết rồi trở thành con ma đói đấy."

Thịnh Quân Hải không có thời gian mà chọc ghẹo cô, anh phải nộp điện thoại lên trên theo quy định, còn phải luyện nhảy cóc mười vòng. Anh chỉ kịp gửi cho cô bức ảnh mình đã chụp khi nãy thay lời xin lỗi.

Cô Hồn: "Hình Ảnh."

Cố Vấn Như click thử vào ảnh, nhìn xong không giữ được bình tĩnh mà tim đập tay run, một ảnh không quá sáng. Nhưng do chụp bằng camera của iPhone vẫn vô cùng rõ nét, cô thấy rõ ràng một đám nam sinh tóc tai lởm chởm nước mắt đầm đìa trên gương mặt chỗ xanh chỗ tím, quỳ gối dưới nền đất trong công viên khóc thảm thiết. Phía bên cạnh còn có hai cái đầu trọc đang mặc váy, cô đột nhiên nhớ tới hai cô bé duy nhất trong nhóm bắt nạt này.

Cô phóng to hình ảnh rồi bật thốt lên: "Trời ơi như vậy đừng nói là dám tái phạm, ngay cả ra đường bọn nó còn không dám ấy chứ, thật tàn độc!!"

Cô dùng cái bàn tay đang run run vì phấn kích, mà gửi một tin nhắn tới tên Thịnh Quân Hải đã nộp điện thoại bên kia: "Ôi lạy chúa trên cao, bọn nó như vậy chắc chắn chừa cái tính bắt nạt bạn bè!"

Cố Vấn Như đợi mãi không thấy tên kia trả lời mình, cô chán nản liều mạng thay quần áo kín dòng cao tường, chủ yếu đi xuống hiện trường vụ ẩu đã nhìn một chút hỏi thăm một lượt xem cảnh tượng khi ấy, rốt cuộc là như thế nào. Tiện thể xem xét coi mọi người có ai nhìn thấy mặt người hành động hay không, tất nhiên cô là người khơi mào nhưng lại sợ người hành sự như Thịnh Quân Hải vì tính bốc đồng của cô mà ảnh hưởng tới sự nghiệp, không phải cô đi nhiều chuyện đâu, dù cô đã cầm máy quay trên tay.

Chạy như bay khỏi nhà, Cố Vấn Như vô tình đụng phải cô gái phóng khoáng, khí chất tự nhiên trông từ xa vô cùng đa tình đến gần thì quyến rũ, sống ở căn hộ 506 ngẫm nghĩ hình như tên là Đường Tinh Nguyệt. Thật ra Cố Vấn Như có đôi phần ngờ vực, không hiểu cô ta làm gì ở trước cửa nhà mình, nếu là đi thang máy thì cách nhà cô tận mười bước chân lận, chắc hẳn phải có mục đích mới đứng ở đây. Hai người lúc va vào nhau, cô vì nhỏ con hơn với lại mất trớn cắm đầu vào bộ ngực to tròn nhô ra sau lớp áo hở bạo của cô ta.

Đường Tinh Nguyệt dùng tay đỡ lấy Cố Vấn Như, nụ cười phong tình nở trên môi dùng giọng nói thánh thót: "Xin lỗi cô Cố, tôi đang định đi chào hỏi hàng xóm!"

Cố Vấn Như ngước mặt lên vô tình bắt gặp ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, nhưng sau một giây ánh mắt đó đột nhiên tiêu tán như chưa từng tồn tại. Cô vốn đã khá nghi ngờ với người phụ nữ có thân hình quyến rũ cao hơn mình nửa cái đầu này, từ cái hôm cô ta mới chuyển vào rồi, nhưng bắt gặp ánh mắt đó vẫn khiến cô cảm nhận sự không an toàn bất giác lùi về sau mấy bước.

Trả lời cho lấy lệ, thật sự không muốn dính dáng với người này: "À chào cô, tôi đang có việc bận chúng ta cũng biết nhau rồi mà, nên tôi xin phép đi trước nhé!"

Cố Vấn Như chỉ vội gật đầu, phi như bay đi về hướng thang máy, ánh mắt cô ta khiến cô cảm thấy áp bức kèm nguy hiểm không hiểu lý do. Cô biết mình quá bất lịch sự khi người ta muốn chào hỏi trước, nhưng giác quan thứ sáu nói cho cô biết điều này không ổn. Kinh nghiệm sống một mình và độc thân, khiến cô nhận ra mình tuyệt đối không thể tin ai cả nhất là lòng dạ đàn bà xinh đẹp.