Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 52: Trái Tim Hơi Rung Động




Không hiểu vì sao những lúc gặp cậu tôi luôn tìm cách tránh né, đến lúc không thấy cậu đâu tôi đi đâu cũng luôn phải để ý xung quanh. Thịnh Quân Hải độc mồm độc miệng tạo cho người ta cảm giác không biết tiếp theo sẽ nói câu gì, nhưng Thịnh Nhã Uy thì hơi mang xu hướng xem nhẹ luôn sự xuất hiện của người đối diện, chỉ bận chìm đắm trong loạt suy nghĩ viển vong. Cố Vấn Như chớp đôi mắt xinh đẹp miệng thì cong cong lên thành một ánh cười lịch sự đầy hòa nhã, nhìn chị gái ruột của người hàng xóm đang trơ ra gương mặt ngơ ngác, cô nghĩ chắc chị ấy đang cố nhớ lại xem mình là ai.

Cố Vấn Như ngọt ngào, ân cần thân thiết nhắc lại quá khứ giúp chị ấy dễ tưởng tượng: "Chị ơi nhà số 8 phu phố Minh Hạ siêu cũ ấy ạ!"

Thịnh Nhã Uy bị nói cho tỉnh khỏi cơn mộng mị trồng cây si của thằng em trai, cô gật đầu: "À chị có ấn tượng với em, nhưng lớn tuổi rồi đầu óc chị có hơi..."

Cố Vấn Như cười xòa, đưa tay quơ quơ xem như là không có vấn đề gì, cô mới giải thích câu lúc nãy bị dồn ép: "Em với cậu ta trùng hợp lại làm hàng xóm, do có quen biết từ nhỏ cậu ấy an tâm nhờ em chăm A Quả ấy mà!!"

Thịnh Nhã Uy gật đầu, hiểu rằng cô bé này đang bị mình dọa cho sợ đây mà, nên cô không làm khó dễ nữa xua tay: "Haha nãy giờ chị nói đùa thôi, tính chị phóng khoáng thế đấy em xong việc thì về đi không cần tiếp chị đâu. Chị phải dọn nhà cho tên nhóc đã!!"

Cố Vấn Như hiểu ra vấn đề thắc mắc nhiều ngày qua, nhà cửa tên này gọn gàng sạch sẽ như vậy đều là do một tay chị gái dọn dẹp. Thế mà cô lại xem trọng cậu ta có nếp sống lành mạnh cơ chứ, cô và chị gái Thịnh Quân Hải nói chuyện thêm vài câu thì chị ấy thẳng tay tiễn cô ra khỏi cửa, để mình tiện mà quét dọn.

--------

Thứ sáu buổi sáng lúc chín giờ khá đễ chịu áng mây hôm nay to gan lớn mật lại che lấp luôn mặt trời. Cố Vấn Như dậy rất sớm để đi mua thêm ít sách chuyên ngành, đầu tuần sau cô sẽ có lớp học nên bây giờ phải vác chân lên cổ mà chuẩn bị. Không hiểu hôm nay do thời tiết đẹp, hay là tâm trạng chờ đợi một người nào đó quá mức trống rỗng, nên cô đã ngồi xe buýt đi khá xa tìm nhà sách.

Sau cái hôm gặp chị gái Thịnh Quân Hải, cô cũng không có suy nghĩ quá nhiều, cảm giác chỉ là bản thân có duyên với gia đình này thôi. Cơ mà làm cầu thủ thì bận tới mức không cầm điện thoại sao? Cố Vấn Như lắc đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không muốn nghĩ tới vấn đề nữa, cô bước xuống xe đi bộ thêm vài trăm mét trông thấy một tiệm sách khá là lớn.

Thịnh Quân Hải phải huy động toàn bộ các đàn em hiệp lực giúp đỡ mới dọn dẹp xong mấy khu vực sân cỏ, cuối cùng anh cũng được trả lại điện thoại sau bốn ngày sống như trên rừng trên núi. Đầu tiên đập vào mắt anh là Thịnh Nhã Uy gửi một đống tin nhắn thoại kèm meme tới, anh nghĩ chắc chị gái thấy nhà bẩn quá nên muốn chửi anh một trận đây mà. Thế là Thịnh Quân Hải trực tiếp bỏ qua không đọc, anh kéo xuống dưới ngoài mấy tin nhắn rác tổng đài thường gửi như bao ngày, chỉ khác biệt hôm nay có cả thứ anh trông đợi "Quả Bóng Vàng."

Thịnh Quân Hải đọc mấy dòng tin nhắn cô ấy viết mà muốn đập đầu mình vào tường cho tỉnh lại. Anh định trả lời mới nhớ tới mình gọi điện nó sẽ thực tế hơn. Đứng ở khu vực toàn truyện tranh manga Cố Vấn Như thích thú bị dính chặt ở đây chủ yếu lựa vài tập mới ra của Conan, sau đó cô lại đi dạo thêm một vòng khu bán truyện tranh boylove. Tổng thiệt hại là sách trên tay đã bắt đầu nặng, nhưng cô còn chưa mua được thứ mình muốn, đang bận đọc tiêu đề một tập truyện bất ngờ điện thoại trong túi rung lên.

Cố Vấn Như hết hồn nhìn tên người gọi, cô hít sâu một hơi để bình tĩnh kéo thanh bắt máy. Quen nhau lâu rồi nhưng đây là lần đầu nói chuyện qua điện thoại, không hiểu sao cô lại có đôi phần phấn khích trong lòng: "Cậu là tên đểu cáng, cậu dám không thèm quan tâm tin nhắn của tôi sao? Hay là khinh thường nhau?"

Thịnh Quân Hải bên đây dựa tường làm động lực, anh nhắm hờ đôi mắt lại, mặt hơi hướng lên trời, điện thoại áp sát vào tai nghe thấy lời cô nói thì khóe miệng cong lên. Anh đang Cố gắng ngăn lại cảm xúc khao khát đang mãnh liệt dâng trào, hiếm khi giọng nói có vài phần ôn nhu trả lời: "Xin lỗi nhé do đây là luật, phải nộp lại điện thoại nên tôi không phải là bơ cậu đâu!"

Cố Vấn Như nghe xong thì có đôi phần vui vẻ hòa nhã lại, ít ra cô đã biết lý do dạo này mình bị ăn bơ đẹp đến từ vị trí tên xấc xược này. Sẵn tiện đang nói chuyện với nhau bình thường nên cô hỏi luôn vụ hôm ấy: "Cậu... cậu đánh bọn nó nhưng không bị thương ở đâu chứ, tuy là học sinh nhưng ai nấy cũng đều cao to."

Thịnh Quân Hải cất bước vừa đi vừa trả lời cô: "Tôi là đại diện cho hòa bình và chính nghĩa, làm thế nào lại bị thương được. Tại cậu lùn quá nên mới thấy tụi ất ơ đó to cao thôi!!"

Cố Vấn Như cảm thấy nói với tên này chưa được mấy câu đã liền bị móc mỉa, đúng là mình phải nhân từ độ lượng lắm mới có thể chơi cùng với cậu ta: "Hay là tôi gửi thư lên nghị viên nghị sĩ gì đó xin cấp cho cậu giải công dân tốt nhé?"

Thịnh Quân Hải bật cười thành tiếng: "Kịch bản đẹp đấy nhưng không xảy ra đâu, mà cậu bảo nấu cơm cho tôi, có cần mua gì không tôi đang trên đường về!"

Cố Vấn Như không biết đang mong đợi cái gì mà buột miệng: "Tôi ở nhà sách, đường Giai Lệ số 51 đến đón tôi cùng đi chợ đi!!"

Nói xong câu đó chưa kịp đợi Thịnh Quân Hải bên kia ngạc nhiên, cô đột nhiên muốn tìm cái lỗ chó mà chui xuống dưới cho đỡ ngại. Chẳng biết bản thân có bị ai nhập không, mình lại rủ hàng xóm cùng đi mua thức ăn về nấu bữa trưa cơ chứ, xem có khác nào đang gạ gẫm người ta không? Thế mà Thịnh Quân Hải bên kia nói chỉ cần nói một chữ "Được" Cố Vấn Như cư nhiên lại xem vấn đề này trở thành bình thường, cô bất giác cười: "do mình nhạy cảm quá thôi."