Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 53: Che Chở Cả Đoạn Đường Dài




Thịnh Quân Hải bên đây đã lên xe đạp ga nhanh nhất có thể, để được cùng người đẹp đi chợ như một gia đình, thế mà Cố Vấn Như bên kia gặp chuyện. Cô cũng vì mua quá nhiều sách, trên tai còn đeo một cái tai nghe mèo nên bị hạn chế âm thanh, lúc ôm đồ nặng trên tay vô tình bị che khuất nữa mặt, không nhìn thấy đường, vô ý va cả người vào một ông chú bụng phệ, mặt bự trông rất đáng sợ.

Đụng trúng ông ấy nhưng cô mới là người chịu thiệt thòi, ngay cái góc khuất có một kệ gỗ chưng bầy potter card. Cánh tay Cố Vấn Như lúc đi ngang đã bị mất trớn do va vào ông chú nên không tránh khỏi việc đụng trúng cả cái kệ kia luôn. Tình huống bây giờ rất lộn xộn, sách trên tay lẫn card rơi xuống đầy dưới nền gạch, và cô gái mặc váy ngắn màu trắng tinh khôi, xinh đẹp mảnh mai là cô đây đã trở thành tâm điểm vô vàn sự chú ý.

Đã mất mặt thì thôi đi, dù cô đã ngượng dậy cúi đầu thành thật mà xin lỗi ông chú lẫn nhân viên nhà sách. Nhưng cái lão già kia lạ lắm, cứ bắt chẹt cô càu nhàu cắn mãi không chịu buông tha: "Cái cô gái này đụng trúng người khác, chỉ xin lỗi là coi như xong chuyện hay sao? Đi theo tôi, tôi sẽ dạy cô biết cái gì là lễ nghĩa cần thiết!"

Ông ta dùng đôi tay béo múp toàn lông đen bẩn bẩn trông rất đáng sợ, ghì chặt lấy cổ tay cô không buông. Cố Vấn Như ra sức nói lời xin lỗi cô muốn vùng ra thậm chí còn dọa sẽ báo cảnh sát, tung chuyện này lên mạng cho ông ta không có mặt mũi mà ra đường. Những người quay quanh hóng hớt tò mò chỉ trỏ, dù biết ông ta rõ ràng là muốn quấy rối con gái nhà lành nhưng vì sợ dính vào rắc rối chẳng ai sẵn lòng đứng ra giúp đỡ cả.

Thật ra tên đàn ông này để ý Cố Vấn Như từ nãy giờ, ông ta cố tình va vào cô trước mới đúng hơn. Nhân viên nhà sách đã nhìn thấy rõ tình huống nên tiến tới muốn nói lời giảng hòa giúp đỡ, những người làm công ăn lương làm gì có lý mà cãi cùn với lão ta đâu. Tên béo này cứ nằng nặc đòi mang Cố Vấn Như đi giải quyết vấn đề riêng, cho tới khi cô tức giận chòm người cắn vào cái bàn tay buồn nôn kia nhằm làm lão đau mà buông cô ra.

Lão già này đúng là mặt dày vô liêm sỉ, ông ta còn dơ bàn tay bị cắn ra định đánh vào mặt Cố Vấn Như trả đũa. Đúng lúc này Thịnh Quân Hải đã tới nơi, anh dừng xe bên kia đường rồi đi bộ qua nhà sách, vừa vào đã ngó nghiêng xung quanh cố gắng dùng mắt tìm kiếm bóng hình nhỏ nhắn mình mong nhớ. Cuối cùng mắt anh dùng lại trước cái khu vực đang có vẻ lộn xộn, lúc đầu anh định bơ đẹp luôn, nhưng nghĩ tới là nhóc con kia thì chắc sẽ hứng thú thích hóng chuyện, anh bật cười bất đắc dĩ cất bước đi đến đó tìm người.

Thịnh Quân Hải vừa đúng lúc chặn lại cái bàn tay bẩn thỉu kia trước nó dáng vào người Cố Vấn Như, anh nheo đôi mắt bất cần đời của mình lại. Muốn vung tay cho hắn một đấm thì cô đứng phía sau nắm lấy áo anh: "Ông còn muốn đánh tôi à? Ngon bây giờ đánh thử xem... Tên già dê chết dẫm!!"

Thịnh Quân Hải lửa giận trong đầu đột nhiên được hạ, anh thích thú nhích lại gần cô một chút muốn làm điểm tựa vững chắc cho cô, thuận tiện diễu võ dương oai. Cô núp sau lưng anh rồi lú đầu ra, lời trong miệng nhiều đếm không hết sổ cả lên đầu lão già phường chợ búa kia, nhưng với anh chẳng sao cả anh mỉm cười dịu dàng, cơ thể và linh hồn này sẵn sàng làm cái khiên kiên cố vững chắc cho cô mỗi khi bất lực có thể dựa vào, muốn làm bất cứ việc gì anh cũng nguyện ý bao che. Dù có giết người anh vẫn có thể giúp cô đốt nhà hủy chứng cớ, chỉ cần cô nói OK anh liền thay cô làm hết tất thảy.

Có người bảo kê thế là chuyện này đã giải quyết êm xuôi mà không có ẩu đả gì, Thịnh Quân Hải cũng mua vài quyển manga đặt trên bàn tính tiền chung cho Cố Vấn Như. Cô quyết liệt từ chối thế mà anh nói một câu, chuyện lại được cô bỏ qua: "Tôi và A Quả ăn nhờ, trả hộ cậu vài quyển sách đã làm sao!! Cái đồng hồ kia đã gọi là quà thì là của cậu rồi đừng có mà để ý hoài, tiền ông đây có thể đè chết cậu đó khỏi lo đi!!"

Vừa thấy cậu ta ngầu ngầu được một chút thì bị mấy cái câu cuối tiền đè cho chết ngộp đó đánh tan luôn. Cố Vấn Như dùng ánh mắt dè bỉu chề môi hỏi: "Cậu đi xe gì tới thế, nếu là motor thì mang sách về trước đi tôi mua đồ xong về nấu sau."

Thịnh Quân Hải im lặng ra vẻ thần thần bí bí mà cười đắc ý, cùng cô sánh vai đi ra ngoài cửa hiệu sách, may mắn anh luôn thủ sẵn cái nón lưỡi trai không thì nãy giờ đã bị chụp mang lên báo rồi.

Cố Vấn Như dòm dáo dác xung quanh: "Xe cậu ở đâu? Tôi không nhìn thấy."

Thịnh Quân Hải tay phải vác cái túi đựng sách trên vai, tay trái nắm lấy bàn tay đang buông lỏng của Cố Vấn Như, anh thử quan sát đường cẩn thận, cảm thấy ổn thì nhanh chân dắt cô chạy qua bên kia. Cố Vấn Như bị loạt động tác này làm cho hơi luống cuống, một loạt cảm giác an toàn bất ngờ xuất hiện trong đầu rất khó diễn tả, cô cứ quen lủi thủi đi đâu cũng chỉ một mình, nói thật đây là đầu có một người mạnh mẽ như vậy dám dùng cả tấm lưng rộng lớn và bờ bai vững chắc mở lối cho cô đi.

Qua tới nơi cần đến, Thịnh Quân Hải lòng đầy tiếc nuối đành bỏ tay cô ra. Cố Vấn Như nghệch mặt cứng đơ người tâm tư rối bời, cô không phải không hiểu cái cảm xúc này là gì, đơn giản hơn cô không thể tin nó ùa một phát liền bùng nổ như vậy. Không thể chuyện này đi xa như vậy được, cô gạt phăng cái cảm giác lúc này của mình đi.

Cố Vấn Như liếc mắt qua nhìn chàng trai bên cạnh, thì tranh thủ đứng cách xa một chút, đơn giản là để giữ khoảng cách an toàn. Cô nghiêng mặt qua một bên dùng đôi tay vỗ bôm bốp vào mặt để giữ tỉnh táo, không dám để bản thân sa đọa, bấy giờ cô mới mồm mép mà hỏi: "Rồi xe nào là của cậu đừng có bảo là ferr... ferrari này này nha!!!"

Thịnh Quân Hải nhìn gương mặt cô ửng đỏ, cứ nghĩ là cô hoảng loạn nên mới như vậy, anh cầm cái chìa khóa đung đưa qua lại trên tay nheo mắt nhìn cô: "Đi thôi!! Muốn đi siêu thị ở đâu?"