Quả Bóng Bạc Và Bể Cá Vàng

Chương 6




Khi bạn gặp một ai đó đang bỏ hết thời gian và sĩ diện cả đời để tập trung yêu một cô gái, đừng vội cười nhạo mà nói họ ngu ngốc. Bạn nên biết chỉ tình yêu của người đủ lòng vị tha, cao cả thuần khiết tới nỗi dù không ở cạnh nhưng vẫn dỗi theo cô ấy mỗi ngày, khi yêu thật sự ấy mà, không nhất thiết phải có được mới gọi là hạnh phúc đâu. Đợi một người đợi tới khi bạc cả đầu chỉ để có cơ hội nắm tay một cái thì vẫn thấy nó rất xứng đáng.

Thịnh Quân Hải có thói quen thức dậy đúng sáu giờ ba mươi phút sáng. Anh đang tập thể dục cùng với người bạn thân là quả bóng của mình, tóm lại là chạy bộ lùa banh xung quanh khu vực gia đình anh sinh sống, xem như là khởi động bài tập cơ bản về tay chân cho một ngày mới tươi sáng hơn thôi.

Cuối đông ngoài đường trời vẫn còn se lạnh, nhưng anh không mặc áo khoác hay quần dài gì để ra ngoài, đơn giản vì nghề nghiệp bọn anh phải luyện tập với cường độ cao để dễ thích nghi thời tiết tốt. Dù có phải đá bóng nên nền tuyết trắng xóa, hay chạy bộ dưới cái trời ba mươi tám độ đi chăng nữa, cũng không được chùn bước dù chỉ một nhịp.

Mới chỉ se se lạnh thế này có là cái gì so với những con người mưa to gió lớn cũng phải dầm mưa chạy hai mươi vòng và trên hết chân lúc nào cũng không được rời xa quả bóng trên sân cỏ. Chế độ ăn uống nghiêm khắc, giờ giấc phải cố định, không có quyền nói chữ không trong sự nghiệp của mình.

Nhưng mà lối sống của anh yêu cầu khó hơn những cầu thủ khác một chút, bởi vì anh là một siêu sao bóng đá. Độ nổi tiếng bao phủ tới tất cả mọi nơi trong nước, dù họ không có xem các giải bóng đá, vẫn sẽ thấy anh làm đại diện cho vài nhãn hàng. Chụp ảnh quảng bá quần áo thể thao bốn mùa đủ loại thật chất còn đắt show hơn cả nghệ sĩ.

Phó huấn luyện viên luôn nói anh nên tránh tai tiếng và những ồn ào không cần thiết, khi nào ra ngoài anh cũng sẽ đội mũ lưỡi trai kéo thấp cố tình che đi gương mặt mình. Nhưng cái tính ăn mặc tùy tiện thì không hề thay đổi, tay và chân do mặc đồ thể thao ngắn mà để lộ ra những hình xăm anime màu sắc đủ loại trên cánh tay và cả hai chân đều có. Như thế anh liền biến thành đối tượng cho những người già dẫn trẻ con đi tập thể dục buổi sáng xa lánh, và luôn là tâm điểm chỉ trích răn dạy con cháu như kiểu.

"Mấy đứa phải học hành cho thật tốt đừng có mà bắt chước theo cái người kia, nhìn xem thất bại tới bao nhiêu... Bây giờ ai nấy cũng đi làm hết rồi chỉ có mỗi anh ta là thất nghiệp mà chạy bộ giết thời gian, chắc do xăm hoa vẽ rắn trên người nên mới thất nghiệp. Con tuyệt đối không được học theo biết chưa!!"

Tất nhiên họ sẽ không biết anh thành công tới bao nhiêu, mỗi tuần kiếm được gấp đôi số tiền bọn họ làm quần quật cả tháng mới có... Và Thịnh Quân Hải càng không hay biết bọn họ là đang chỉ trỏ nói xấu sau lưng mình, do lúc này tuy anh một chân giữ bóng tay phải thì dùng sức toàn bộ vào cái thanh xà đơn. Tay trái thì đang cầm bình nước khoáng mà uống ừng ực bổ xung nước cho cơ thể, tuy đứng không xa những ông bà cụ đang nói xấu anh... Nhưng anh đâu có nghe được gì vì đang bận nghe nhạc trên tai nghe không dây kết nối trực tiếp cái iPhone 16 của mình.

Bên trong phát ra những giai điệu guitar nhẹ nhàng thư giản rất là chill, và còn tuyệt vời hơn thế nữa người đàn ra bài nhạc ấy là Cố Vấn Như, cô gái khiến anh một lòng một dạ yêu thương không dám chạm vào sợ vỡ.

Lúc này điện thoại trong túi quần anh bất ngờ rung lên làm gián đoạn bài nhạc êm tai dễ nghe ấy, khiến anh hơi bực bội mà rút điện thoại ra định xem tên nào rảnh tới nổi chưa tới bảy giờ sáng mà đã gọi làm phiền anh. Nhưng nhìn thấy cái tên hiển thị trên màn hình là Cao Tịnh Luân khiến anh hơi chột dạ, phân vân mất một giây rồi vẫn phải ấn nghe máy.

Phía bên kia đầu dây Cao Tịnh Luân vừa nghe được thông tin đàn em yêu quý Thịnh Quân Hải hôm qua chiến đấu anh dũng cùng con cẩu đần nào đó không có mắt, đã bị thương nên xin nghỉ một ngày, anh liền hiểu ra ngay tên nhóc này đang kiếm cái cớ tào lao để bỏ tập luyện.

Mà tính ra cũng thật khéo chỉ có mỗi phó huấn luyện viên Lưu Minh Hàn mới tin nổi cái lời nói dối non nớt của cậu ta thôi. Cao Tịnh Luân bắt bài hỏi trước: "Số 6 của chúng ta không chỉ giảo hoạt trong lối đá, mà còn giỏi chấp nhất với một con chó cơ đấy."

Thịnh Quân Hải không sợ trời không sợ đất chỉ sợ duy nhất ba thứ trên đời, một là mẫu thân đại nhân mắng, hai là cô gái anh yêu lại một lần nữa chạy mất, và ba là cái vị đội trưởng nổi tiếng nghiêm túc không bỏ lơ được công việc kia. Trong sự nghiệp của anh người khiến Thịnh Quân Hải tôn trọng nhất chính là Cao Tịnh Luân. Mà các đồng đội còn hay đùa rằng hai người giống hệt anh chị em ruột vậy, một người là khiên một người giáo, do đội trưởng rất tận tình dạy bảo cho anh từ những ngày đầu. Không thiên vị hay ghét bỏ lúc anh có danh có tiếng nhất, và cũng là người hiểu rõ anh nhất lúc bấy giờ...

Thịnh Quân Hải nhẹ giọng mà trả lời, thậm chí còn nghe ra trong lời nói có vài phần nài nỉ: "Đội trưởng ơi, em đánh nhau với con ất ơ kia thật mà... Hôm qua cùng nó lăn lộn cả buổi nên đau hết cả người, anh biết không nó to lắm tầm bốn mươi cân đấy không đùa được đâu."

Cao Tịnh Luân bên đây chả nghe lọt tai chỗ nào anh nói chen vào chặn lại mấy câu nói dối vô nghĩa kia: "Có quỷ mới tin cậu, việc gì thì việc giải quyết cho xong đúng bảy giờ tối nay có mặt tại ký túc xá không thì biết."

Không kịp cho Thịnh Quân Hải luyên khuyên thêm câu nào đội trưởng Cao đã ấn tắt máy. Anh sợ nghe thêm một chút nữa IQ của mình cũng sẽ bị kéo xuống cùng phó huấn luyện viên Lưu mất.

Thịnh Quân Hải biết giờ có bịa ra lý do gì cũng phải về đúng giờ quy định thôi, xong anh lại nghĩ chỉ cần một chút nữa hỏi xong được chính xác số phòng của Cố Vấn Như anh liền nhờ người chuyển đồ vào phòng khách, bản thân anh thì chạy về câu lạc bộ cho kịp giờ.

Nghĩ thì nghĩ vậy còn nhờ ai chuyển đồ thì anh vẫn chưa biết, kèm theo lý do gì để ra ngoài ở riêng mà không bị mẫu thân đại nhân nghi ngờ anh cũng chưa biết nốt. Thật ra gia đình bình thường khi nào khi hỏi tới vấn đề tình cảm con trai thường sẽ nói chuyện với bố.

Cũng có rất nhiều người khắc khẩu ngại tâm sự với gia đình nên chỉ kể với bạn bè. Nhà họ Thịnh đây lại không giống như vậy, hai người phụ nữ trong nhà khá là tinh mắt nên chẳng giấu được gì cả. Ông Thịnh thì chỉ cần bị Bà Thịnh trừng mắt một cái, mật đen mật vàng tâm tư gì cũng muốn nôn hết cả ra.

Thịnh Quân Hải không tập nữa, anh vừa chạy vừa lùa bóng về tới nhà mình. Đồ ăn sáng đã được mẹ chuẩn bị sẵn trên bàn, dưới chân bàn là cái khay đựng thức ăn mèo của A Quả những vẫn chưa vơi đi hạt nào vẫn còn rất đầy chắc là nó chưa muốn ăn. Bửa sáng nhà anh ăn rất là đơn giản, một ly sữa bò và vài lát bánh mì trứng được nướng thơm phức nằm trên đĩa.

Anh ngồi xuống ghế lấy điện thoại ra vừa đọc manga vừa nhăm nhi thức ăn sáng, nhai chậm nuốt kỹ chủ yếu là nó có thể giúp hổ trợ tiêu hóa và khống chế cân nặng. Ăn sáng xong là anh phải đi tắm ngay, đây cũng là một trong những nề nếp sinh hoạt cơ bản của một cầu thủ chuyên nghiệp.

Ngăm nước xong anh để ngực trần bước ra ngoài, thân dưới chỉ dùng một cái khăn nhỏ mà che lại, nước vẫn còn đang nhỏ giọt từ trên tóc anh chạy dọc theo đường cong trên cơ ngực mà mà chảy xuống dưới. Dáng người anh vô cùng cân xứng, lưng dài vai rộng phải gọi là cuốn hút tới mức bất kỳ ai cũng muốn lao vào sờ thử xem đây là người thật, hay chỉ là mô hình chưng bầy. Nếu hình ảnh này mà bị lộ ra bên ngoài, chắc chắn bọn fan nữ của anh sẽ hò hét mà in ảnh ra làm Poster rồi treo tường mỗi ngày ngắm nghía một chút, tới mòn con mắt cho mà xem.

Thịnh Quân Hải cứ để trần như vậy trở về phòng, mở pc lên bắt đầu vào cổng League of Legends chơi vài ván. Đương nhiên là để giết thời gian trong lúc chờ đợi tới giờ hẹn cái ông chú quản lý chung cư hôm qua. Đúng chín giờ sáng đồng hồ báo thức trên điện thoại Thịnh Quân Hải reo lên, anh liền vứt luôn trận game mình đang chơi dỡ mà cầm lấy điện thoại. Chạy vội đi chọn quần áo, báo thức này là do tối hôm qua anh sợ mình lỡ quên thì toang, nên mới hẹn giờ trước cho chắc.

Anh đứng ngay cái tủ quần áo, nghiền ngẫm mất mười phút, vừa đưa tay định chọn bộ vest quý ông lịch lãm thì lại nhớ tới nó quá cứng nhắc. Mình là đi xem nhà chứ không phải đi phỏng vấn xin việc mà ăn mặc như thế này. Chán nản quan sát nhìn tới nhìn lui quần áo ngày thường của mình toàn là đồ thể thao thoải mái.

Thế là không còn sự lựa chọn nào khác anh đành lắc đầu lấy đại một bộ được mẹ Thịnh giặt sạch sẽ thơm phức treo lên để sẵn ở đây, mặc đồ xong rồi thì chạy thật nhanh ra bên ngoài lấy đại một đôi giày thể thao mang vào.

Chuyện trước mắt bây giờ mới là vấn đề lớn, anh đang suy nghĩ nên chạy chiếc xe nào cho nhìn chững chạc dễ tạo niềm tin cho đối phương đây. Phân vân giữa chiếc Ferrari 488 GTB và motor Aprilia Rsv4. Thế là đành nhắm mắt chọn đại Ferrari thôi, không phải trong anime shoujo cũng... Nói tới đây anh liền sửa lời à không phải gọi là phim ngôn tình mới đúng, bất kể là nam nhân vật chính nào cũng được ưa thích khi chạy siêu xe đồ hay sao.

Đã xong công tác chuẩn bị cho kế hoạch công lược trái tim người thương, Thịnh Quân Hải mới bước lên xe, thắt dây an toàn rồi bật Google map nhập địa chỉ chung cư Liên Thanh nằm giữa khu trung tâm nội thành đắt đỏ. Anh bĩu môi cười rồi lắc đầu nói một mình: "Nhóc con này cũng thật biết chọn chỗ ở."