Quá Khứ Còn Lại Gì?

Chương 29: Giận rồi




Trúc Linh đương nhiên biết tin người yêu mình lên hot search, nói không tin là nói dối. Ảnh ôm ấp rõ như vậy, cộng thêm cái tính đào hoa in trong máu Kim Dạ từ xưa thì cô thấy mông lung thật sự.

Cô mang một tâm trạng không tốt đến quán bar làm việc. Lâu nay Andrea rất ít tới, anh như tránh Trúc Linh càng nhiều càng tốt vậy. Bù lại, Minh Tú lại rất chịu khó có mặt, lúc thì có Trần Tuân đi cùng. Nay Minh Tú đi một mình, anh bao cả một bàn vip gần quầy DJ nhất.

Trúc Linh mặc kệ, cô không thèm để ý Minh Tú luôn. Do tâm trạng không vui nên nay Trúc Linh về sớm. Minh Tú muốn nói chuyện nhưng đều bị Trúc Linh bơ đẹp.

Cô về nhà, dù cũng khá muộn rồi nhưng vẫn mở tủ tìm chai rượu vang còn dở. Lười biếng và uể oải, cô cầm cả bình mà tu từng ngụm lớn. Trúc Linh có tửu lượng rất tốt, chỉ là do công việc nên cô phải luôn cố tỉnh táo mà không dám uống rượu ở ngoài.

Kim Dạ từ sân bay không về nhà mà bắt taxi tới thẳng nhà người yêu, Quang Duy lại phải lọ mọ bê một đống hành lý về căn hộ cho anh.

Mở cửa, Kim Dạ hít một hơi sâu rồi mới bước vào. Đập vào mắt anh là cô bạn gái đang ngửa cổ dốc rượu từ cái bình lớn vào miệng.

Trúc Linh biết là Kim Dạ, còn chả nhìn anh một cái, để bình rượu xuống bàn bịch một tiếng rõ to rồi đi nhanh về phòng chốt cửa lại. Không ngoài dự đoán của anh, cô ấy giận thật rồi.

Kim Dạ đứng ngoài cửa phòng ngủ gõ gõ:

- Anh về rồi này!

- ....

- Không nhớ anh chút nào sao?

- ....

- Anh thì nhớ em lắm!

Trúc Linh thực ra cũng đang đứng sau cửa, cô nghe thấy giọng anh thì tìm đập thổn thức nhưng phải kiềm chế, đến hơi thở cũng cố đè nén để Kim Dạ không phát hiện. Cô mong anh về biết chừng nào.



Cô phải tỏ ra thật bình tĩnh mới được, nhưng lại cố tình thay bộ đồ ngủ mà Kim Dạ thích, còn thoa một chút nước hoa mùi thơm ngọt. Phân vân một lát, cô vẫn mở cửa ra ngoài, dù gì cũng là chủ nhà, sao phải tránh cơ chứ. Cô cũng muốn xem anh sẽ ứng xử ra sao.

Kim Dạ bất ngờ khi Trúc Linh mở cửa phòng, anh mỉm cười nhìn cô trong bộ đồ gợi cảm, lại còn mùi thơm quyến rũ. Rõ ràng muốn khiêu gợi anh nhưng nét mặt lại rất lạnh lùng. Trúc Linh lườm anh một cái:

- Anh không về ở đây làm gì! Em đi ra ngoài uống nước thôi, đừng có nói chuyện với em.

Phụ nữ thật kì lạ, nói không nhưng nội tâm lại là có. Cô đang mong Kim Dạ dỗ dành, giải thích các kiểu với mình. Kim Dạ biết thừa nhưng vẫn giả ngơ.

- Vậy không làm phiền em nữa, em nghỉ đi, lúc nào hết giận thì anh tới sau.

Được lắm,Trúc Linh tức muốn xì khói đầu nhưng không muốn bị bắt thóp, đành ấm ức nhìn Kim Dạ ra về. Anh đi cái, cô bực bội ném cái gối ôm trên sofa xuống đất, vừa ném vừa lẩm bẩm:

" Tên khốn, lẽ ra em không nên quay lại với anh, đồ bad boy đáng ghét...."

Kim Dạ đâu có về, anh ở ngoài nghe cô gái ấy chửi bới mình nhưng lại buồn cười. Cô ấy phải bận tâm lắm mới lồng lộn như vậy. Anh chính là muốn cô như vậy, nếu cô dửng dưng thì mới là không tốt.

Cửa lại mở, Trúc Linh mắt đang ươn ướt mở to nhìn Kim Dạ ung dung tiến vào. Đúng rồi, chính anh đổi pass cửa nhà cô mà.

- Lẽ ra phải đổi pass...

Trúc Linh cau có nói nhỏ, Kim Dạ xoè tay muốn đón cô vào lòng, nhưng cô bướng bỉnh xoay người đi về phòng. Anh đành phải nhanh chân mà giữ cô lại, ôm chặt nói nhỏ:

- Không muốn nghe anh nói sao?

Cứ ở bên Kim Dạ là Trúc Linh mềm nhũn, cái giọng đầy ma mị này, cái mùi nước hoa của anh cứ khiến cô phát ngốc lên được.

- Nói nhanh rồi về đi!



Kim Dạ xoay người cô lại, nhìn thẳng mắt cô mà nói:

- Không có chuyện gì cả, Jessi thích anh là thật, nhưng anh không thích cô ấy.

Rồi anh lại ôm cô, nhưng bị cô đẩy ra:

- Ôm người mẫu chắc thích lắm!

- Thôi mà, ở nước ngoài người ta vẫn ôm nhau tạm biệt đó em, không như anh ôm em. Anh thề...

- Khỏi thề thốt!

Trúc Linh cự tuyệt vẫn bị Kim Dạ ôm không buông, anh còn cười gian:

- Cô ấy chỉ có chân dài thôi, không có đồi núi nhấp nhô sống động như Trúc Linh của anh.

- Háo sắc! Gì mà của anh chứ!

Trúc Linh vùng vằng buông Kim Dạ ra rồi về phòng, vẫn chốt cửa.

Kim Dạ tiu nghỉu hỏi:

- Thật là không nhớ anh sao? Ôm anh ngủ sẽ thích hơn đó, em xem tấm thân này của anh xa em cả tuần nay rồi.

Trúc Linh mỉm cười, nhưng cô không dễ dãi được, phải cho anh biết là cô không dễ bỏ qua như thế.

Kim Dạ bất lực, cũng không về nhà mình mà nằm luôn sofa phòng khách nhà bạn gái. Ghế nhỏ và ngắn, Kim Dạ nằm mà không duỗi thẳng chân được, chuyến bay dài nên khá mệt mỏi mà thiếp đi.