Quá Khứ Còn Lại Gì?

Chương 33: Hai người bạn




Nói là Kim Dạ theo nghề mẫu mà bị gia đình từ mặt thì chỉ đúng một nửa. Chính xác mà nói thì chỉ có bố anh không chấp nhận, còn mẹ anh- Diêu Lan chỉ có duy nhất mình anh là con, sao có thể nói từ là từ được. Dĩ nhiên bà cũng không thích con mình làm người của công chúng, nhưng việc đã tới nước này, thậm chí con mình còn nổi tiếng, thì dần dần bà cũng quen với điều đó.

Ít liên lạc với Kim Dạ nhưng mẹ anh lại hay hỏi han thông qua Quang Duy. Nay đọc được tin con mình hẹn hò, bà coi đây như chuyện cơm bữa, từ hồi cấp 2- cấp 3 con trai bà đã hẹn hò tưng bừng rồi. Cơ mà lần này thì khác, LinD kia chẳng phải cô bé học sinh cũ của mình sao. Nhìn Trúc Linh khác quá nên bà còn ngờ ngợ.

Diêu Lan gọi Quang Duy xác nhận lần nữa. Thấy chính xác thì có chút vui mừng, bà vốn có thiện cảm với cô học trò cũ, không như mấy cô hotgirl hay người mẫu mà thi thoảng Kim Dạ bị gán ghép trên mạng.

***

Trúc Linh đang nằm gối đầu trên đùi Kim Dạ ở ghế sofa và xem một chương trình giải trí.

Điện thoại Kim Dạ đổ chuông video call, anh đặt Trúc Linh xuống, cách xa vài mét mới nhấn nghe máy.

- Mẹ ạ!

- Nay con ở nhà sao?

- Vâng, mẹ gọi có chuyện gì sao?

Kim Dạ đã loáng thoáng đoán được vì sao có cuộc gọi này.

- Còn chuyện gì nữa, con hẹn hò với con bé Trúc Linh thật à?

- Vâng mẹ!

Lúc này Trúc Linh vẫn mải mê xem ti vi mà cười khúc khích.

- Hai đứa đang ở cùng nhau sao?

Kim Dạ khá thân thiết với mẹ mình, anh không ngần ngại mà chuyển camera sau cho bà thấy cô gái đang ở nhà mình:



- Đây ạ!

- Hai đứa vẫn tốt chứ?

- Tốt ạ, còn cười vui vẻ thế kia cơ mà.

- Thôi mẹ gọi sau, không làm phiền hai đứa!

Diêu Lan cúp máy nhưng cười hớn hở: " Tụi nhỏ cũng gần 30 tuổi rồi, hi vọng chúng cơm lành canh ngọt cho mình mau có cháu bế".

Mẹ Kim Dạ nghỉ hưu đã lâu, quả thực nhìn bạn bè có cháu ẵm bồng mà có ghen tị. Bà luôn muốn con trai lấy vợ gần để tiện đi lại hai bên nội ngoại, sau có cháu cũng đỡ phải xa cháu nhiều dịp lễ tết. Vừa hay nhà Trúc Linh ở ngay cùng một thành phố nhỏ.

Tối, Kim Dạ đưa Trúc Linh tới quán bar. Tình cờ gặp Andrea ở cửa:

- Đã lâu không gặp cậu!

Kim Dạ chủ động lên tiếng trước. Andrea nhìn Kim Dạ ôm vai Trúc Linh, đáp lại:

- Ừm, hai người vẫn ổn chứ!

- Tụi em ổn ạ!

- Ừm, vào luôn không?

Trúc Linh tưởng Kim Dạ sẽ về, nhưng anh lại đi vào cùng. Cô hơi tò mò nhưng thấy anh ngồi cùng Andrea thì không ý kiến gì mà về chỗ làm việc của mình.

- Uống gì không?

Andrea cầm chai rượu rót vào ly mình và hỏi người ngồi cạnh.



- Không, lát tôi phải lái xe đưa cô ấy về.

Andrea chầm chậm lắc lắc ly rượu trên tay:

- Cô ấy gần đây rất vui vẻ.

- Ừm, tôi vẫn đang cố gắng.

- ...

- Tôi không mong chúng ta xa cách vì cô ấy chọn yêu tôi. Tôi luôn coi cậu là bạn tốt của mình.

- Dĩ nhiên, việc gì ra việc nấy. Tôi cần chút thời gian để điều chỉnh lại trạng thái của mình. Cậu biết đấy, đây không phải chuyện dễ dàng gì.

Kim Dạ vỗ vỗ vai bạn mình, an ủi:

- Sẽ có người hợp với cậu thôi!

Andrea cười nhẹ, mắt nhìn rất lâu vào ly rượu màu hổ phách trước mắt:

- Nếu như tôi gặp cô ấy trước, thì tôi đã đến trước một bước. Tôi không vui khi nhìn thấy cô ấy kề vai đi bên cậu, luôn cố giả vờ là mình đang ổn. Nhưng chỉ cần nhìn cô ấy là tôi lại rung động. Cô ấy bước vào tâm trí tôi rất nhẹ nhàng mà tôi không hay. Nên gần đây tôi hạn chế tới đây, để không phải gặp hai người. Đôi khi tôi tự hỏi, tôi muốn tình bạn hay tình yêu, vì tôi vừa muốn có cô ấy là của mình, lại vừa muốn có cậu là bạn.

Kim Dạ yên lặng không đáp, nếu hồi sinh viên thất tình chỉ có mình là sầu não tâm sự với Andrea, thì nay lần đầu tiên anh thấy bạn mình yếu đuối như vậy. Anh cũng vậy, muốn yêu Trúc Linh và không muốn bạn mình buồn.

- Xin lỗi cậu.

- Cũng không phải lỗi của cậu, hai người vốn vẫn hướng về nhau. LinD chưa bao giờ đáp lại tình cảm của tôi, rõ ràng lòng cô ấy rất kiên định. Giờ tôi chỉ biết mong hai người đừng có chuyện gì xấu. Vì cậu chỉ cần làm cô ấy tổn thương, tôi sợ sẽ trở mặt không thể làm bạn bè nữa mà giành lấy cô ấy về mình.

Andrea buồn bã đứng dậy, để cho Kim Dạ ngồi bâng quơ một mình.