Quá Khứ Còn Lại Gì?

Chương 50: Thông suốt




Từ chối Ha Jun xong, Trúc Linh lúc này mới hoàn toàn biết lòng mình. Cô vẫn còn yêu Kim Dạ, thậm chí rất nhiều. Thời gian qua cô không dứt khoát từ chối ai, chỉ là cái cớ chứng tỏ cái tôi của mình mà thôi. Cô ương ngạnh không chịu thừa nhận vẫn yêu người ấy dù đã lỡ nhau hai lần, cô sợ thấy mình thảm hại rằng cô mới là người cần anh ấy nhiều hơn.

Có nhiều người theo đuổi làm cho cô cảm thấy mình mới là trung tâm, để Kim Dạ biết rằng không có anh cô vẫn rất rất ổn.

Nhưng không, cô bất ổn thật sự. Tình cảm là thứ cảm xúc chết tiệt không buông tha cho cô ngày nào. Cô vẫn tò mò anh ấy sống ra sao, có hẹn hò ai chưa, nếu có thì người đó có giống cô hay khác cô rất nhiều. Mỗi đêm tỉnh dậy, cô lại mò mẫm vào facebook của Kim Dạ, tự hỏi anh ấy có nhớ mình một giây phút nào không.

Dẫu vậy, cô lại sợ, cô sợ anh không còn yêu cô nữa rồi. Tình trường của anh ấy phong phú như vậy, dễ tới rồi lại dễ đi.

Cô lấy điện thoại ra, gọi cho Andrea. Anh khá ngạc nhiên khi cô gọi anh muộn như vậy, còn có chút lo lắng sợ cô xảy ra chuyện gì.

- Andrea!

- Em làm sao à? Có chuyện gì ư?

- Không, em chỉ có vài điều muốn nói với anh.

Andrea cảm nhận được sự nghiêm túc, anh cũng có chút hồi hộp.

- Ừm, em nói đi. Gấp lắm à, không đợi được mai gặp anh để nói.

- Vâng, em phải nói ngay lúc này.

- Em có say không?

- Em rất tỉnh táo, không chút cồn nào cả.

- Ừm.



- Cảm ơn anh đã luôn bên em, chiếu cố em. Em biết anh thích em, nhưng anh biết em thích người khác rồi. Andrea, anh xứng đáng với điều tốt hơn. Đừng dành tình cảm cho em nữa.

Andrea im lặng, Trúc Linh cũng im lặng. Một lúc sau anh mới hỏi:

- Nay thông suốt rồi à?

- Ừm.

- Quay lại với Berry sao?

- Không, em không biết nữa. Anh ấy có lẽ thích người khác rồi.

- Chúng ta vẫn là bạn bè tốt chứ?

- Dĩ nhiên. Em luôn coi anh là cộng sự đáng tin nhất.

Andrea cười trong đau khổ, cô chưa bao giờ nhìn anh như một người đàn ông để yêu đương.

- Cảm ơn em đã nói. Muộn rồi, ngủ sớm đi nhé.

- Vâng, chúc anh ngủ ngon!

Cúp máy xong, Trúc Linh nhẹ lòng hơn rất nhiều, còn Andrea thì ngược lại, lòng nặng trĩu, cầm ly rượu uống tới gần sáng mới thôi.

Hôm sau Kim Dạ có chuyến công tác Singapore. Lần này anh đi vài ngày, không diễn show mà làm cố vấn cho một chương trình người mẫu. Anh còn muốn ở thêm vài ngày nữa, nhân dịp này du lịch luôn. Sau khi trở về, anh sẽ sống một cuộc sống hoàn toàn khác, cuộc sống mà không có cô gái tên Trúc Linh nào hiện hữu nữa.

Chiếc túi xách và chiếc headphone màu đen, anh đóng hộp rồi cất xuống tận cuối của phòng chứa đồ. Dù mấy món đồ có giá trị khá lớn lại bị bỏ ngỏ, nhưng anh không hối hận khi mua chúng, dù gì khi đó cũng có ý tốt thành tâm.



Hợp đồng với công ty chủ quản của Kim Dạ sắp hết thời hạn. Trong giới và trên mạng đã rầm rộn đoán xem anh sẽ tái kí hay tiến ra thị trường nước ngoài. Là người mẫu danh tiếng nên mọi động thái của Kim Dạ đều bị chú ý.

Người ta bắt gặp anh ở sân bay, tin tức anh sẽ kí hợp đồng với một công ty nước ngoài lại được bàn tán sôi nổi. Ai cũng ủng hộ vì họ cho rằng việc đó sẽ nâng tầm sự nghiệp của anh hơn.

Trúc Linh đọc được tin thì lo sốt vó, cô nhớ hợp đồng lần trước, có khi nào anh sẽ sinh sống ở đó. Nếu vậy thì mối tình của cô lâm vào bước tuyệt vọng rồi.

Cô phân vân mãi mới dám nhắn tin cho Quang Duy để hỏi. Nhưng do lịch trình bận nên cậu không để ý, lúc lâu sau mới rep lại. Cậu đâu biết thời gian ấy Trúc Linh đứng ngồi không yên.

" em cũng không rõ, anh Dạ chưa nói chính xác điều gì".

Vậy là cô còn cơ hội phải không? Do Trúc Linh căn dặn nên Quang Duy cũng không nói cho Kim Dạ rằng cô đã hỏi thăm.

Hôm ấy Trúc Linh uống khá say, cô bắt taxi mò tới nhà Kim Dạ. Cô còn quên mất anh đang đi nước ngoài rồi. Cô nhấn pass loạn xị ngậu lên, nhấn chuông rồi lí nhí gọi, vừa gọi vừa khóc, tới mức tuyệt vọng ngồi suy sụp trước cửa nhà người yêu cũ.

Kim Dạ thấy điện thoại báo liên tục là sai mật khẩu. Anh lấy làm lạ, bèn mở camera trước cửa xem.

Nhìn vào điện thoại, anh sốc có, thương có, buồn cười có:

" Kim Dạ, mở cửa cho em".

" Tên khốn, anh yêu người khác rồi hả, sao anh dễ quên em thế"

" Anh ơi, ra đây đi mà"

" Mẹ ơi, anh ấy không mở cửa cho con huhu".

"huhu, mình lại thất tình rồi"