Đôi mắt hoa đào của Thôi Kỳ gắt gao nhìn chằm chằm Hàn Anh, không hề chớp mắt, làm cả người Hàn Anh thấy không được tự nhiên, trốn trong ngực phụ thân.
Hàn Thầm thấy nữ nhi như thế, cho rằng nàng nhút nhát, liền vươn tay ôm nữ nhi vào lòng, ôn nhu an ủi: “A Anh, không phải sợ, có phụ thân mà!”
Thôi Kỳ không nghe rõ lời Hàn Thầm nói, ánh mắt của hắn từ trên người Hàn Anh chuyển qua cánh tay phải của Hàn Thầm ôm bả vai Hàn Anh, gắt gao nhìn chằm chằm vào tay phải Hàn Thầm đặt trên vai Hàn Anh.
Hàn Anh dựa vào trong ngực phụ thân, lập tức đã có thêm tự tin, đánh bạo nhìn sang đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Thôi Kỳ, sau đó chậm rãi dời xuống, ánh mắt Thôi Kỳ dừng lại ở một vị trí nào đó, sau khi hít một hơi mới nhanh chóng dời đi, không có biện pháp, nghĩ đến vết thương ở chỗ đó của Thôi Kỳ, Hàn Anh liền thấy đau thay hắn.
Thấy phản ứng của Hàn Anh, khuôn mặt vốn trắng của Thôi Kỳ lập tức trắng đến cơ hồ trong suốt, răng trắng như tuyết cắn bờ môi đỏ tươi, trên môi rất nhanh liền xuất hiện máu tươi.
Da Luật Hạ vừa thấy dáng vẻ Hàn Anh, vốn cũng có chút kinh ngạc, lúc này cũng thấy bầu không khí có chút kỳ quái, lập tức liền nhìn Hàn Thầm, cười nói: “Hàn đại ca, đây chính là cháu ngoại gái A Anh sao?”
Hàn Thầm vừa chắp tay: “Đúng là tiểu nữ!”
Vừa nhìn về phía Hàn Anh: “A Anh, gọi cậu đi!”
Tuy trong lòng Hàn Anh nghi hoặc, vẫn mỉm cười quỳ gối hành lễ, gọi một tiếng “Cậu“.
Da Luật Hạ lại cười nói: “con lớn lên rất giống mẫu hậu của ta!”
Trên mặt Hàn Anh mang theo nụ cười điềm mật, ngọt ngào, nhưng trong lòng đang suy đoán.
Thôi Kỳ rốt cuộc dời đi ánh mắt, im lặng tránh qua một bên, đưa mắt nhìn Da Luật Hạ dẫn cha con Hàn Thầm đi vào đại điện.
Bên ngoài tuyết rơi lả tả nước đóng thành băng, nhưng trong đại điện ấm ấm áp áp, lò xông hương mạ vàng đốt than trộn lẫn có sáp hương hoa mai, làn gió thơm mang theo hương hoa mai lướt nhẹ vào mặt, lan toả khắp đại điện.
Hai bên đại điện đặt vô số đèn minh giác[1] mạ vàng, ngọn đèn oánh nhuận lộng lẫy, bầu không khí ấm áp yên tĩnh.
[1] đèn minh giác
Tiếng bước chân Hàn Anh thả nhẹ, nhướng mắt nhìn sang.
Mành minh châu tinh xảo thật cao ở phía trước rủ xuống, cả phòng lung linh ánh sáng, Hàn Anh mơ hồ nhìn thấy phía sau rèm một thiếu nữ trang điểm xinh đẹp trang phục lộng lẫy.
Một nữ tử mặc quần áo và trang sức nữ quan đi tới, nhẹ nhàng nâng bức rèm che lên.
Trên giường gấm phủ thảm làm từ da rái cá, mà trên thảm là một vị tuyệt đại giai nhân.
Trong nháy mắt gặp bà, đôi mắt Hàn Anh không thể nào dời đi, thiếu nữ này lớn lên quá giống nàng!
Nhìn bà, Hàn Anh dường như thấy được năm năm, mười năm hoặc hai mươi năm sau của mình, nàng cũng nói không rõ, trực giác cho thấy năm tháng đã dừng lại trên người cô gái này, hoặc có thể nói năm tháng đã quên lãng nàng, nàng vĩnh viễn dừng lại ở độ tuổi này nàng, xinh đẹp mãi mãi.
Lúc này phu nhân xinh đẹp mỉm cười nhìn Hàn Anh, nụ cười ngọt ngào, giọng nói nhỏ nhẹ, làm cho người ta lún sâu vào: “con chính là A Anh?”
Một khắc sau, Hàn Anh mỉm cười cầm hộp gấm bà ngoại ban thưởng cùng Hàn Thầm đi ra khỏi đại điện.
Hàn Anh cuối cùng cũng biết cái gì gọi là tuyệt thế yêu cơ rồi, bà ngoại của nàng chính là tuyệt đại yêu cơ[2]
[2] yêu: yêu quái, lẳng lơ; cơ: người đẹp (chỉ những người phụ nữ đẹp thời xưa)
Cũng may vị tuyệt đại yêu cơ này tuy bản thân phong lưu, nhưng lại có đầy đủ tình thương của người mẹ và yêu thương con cái, hơn nữa phương thức biểu hiện tình yêu thương chính là cầm bạc nện nha, sau khi biết được số lượng đồ cưới ông ngoại Lâm Lam cho thêm Hàn Anh, bà lười biếng nói: “A hạ, mặc kệ Lâm gia cho bao nhiêu, bổn cung cho gấp mười lần!” Bà chính là đấu khí cùng với Lâm Lam.
Người cậu được gọi là Da Luật Hạ mỉm cười đáp “Vâng, mẫu thân”, liền lui xuống, đại khái là sai người đi chuẩn bị quà tặng.
Một lát sau Da Luật Hạ liền trở lại, trên tay cầm một hộp gấm tinh xảo mà Hàn Anh hiện tại đang ôm.
Hàn Anh nhìn phụ thân, đang muốn nói chuyện, lại phát hiện chỗ bóng tối bên dưới hai bên hành lang đứng vô số binh sĩ mặc áo giáp, lập tức toàn thân rùng mình.
Hàn Thầm nắm tay nàng đang muốn đi ra ngoài, Thôi Kỳ không biết từ đâu đi ra, đôi mắt vẫn nhìn Hàn Anh, ngoài miệng lại nói: “Đi theo ta!”
Hàn Anh đi theo phụ thân theo Thôi Kỳ đi ra ngoài.
Đến cửa hành cung cung, Thôi Kỳ dừng bước, đôi hoa đào mắt sáng rực đến dọa người nhìn chằm chằm Hàn Anh.
Cổng hành cung là vô số cây cột đỏ thẫm san sát nhau, từng cây từng cây, dường như không có điểm cuối.
Hàn Anh không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, ý định nhìn thẳng vào sự thật, Thôi Kỳ rõ ràng là âm hồn bất tán, vừa nghĩ tới có người nhớ thương mình, mà cha người này lại quyền cao chức trọng, Hàn Anh giống như đứng ngồi không yên.
Nàng nhìn Hàn Thầm, nói: “Phụ thân, con có lời muốn nói với hắn.”
Hàn Thầm muốn nói lại thôi, cuối cùng nói: “Ta nhìn con nói chuyện.”
Hàn Anh nhìn Thôi Kỳ một cái, đi tới cây cột màu đỏ cách đó hai bước rồi ngừng lại.
Thôi Kỳ cũng vội vàng đi theo.
Hàn Anh nhờ vào ánh sáng của đèn lồng mà nhìn Thôi Kỳ.
Thôi Kỳ mặc áo dài gấm đen hoa văn màu vàng hoa lệ, tóc dài đen mềm mại xoã xuống, so sánh với vẻ hào nhoáng xa xỉ trước kia, dường như thay đổi thành người khác, cũng vì như thế, Hàn Anh mới dám nói chuyện với hắn.
Đôi mắt Hàn Anh nhìn dãy núi bị tuyết che phủ ở xa xa, giọng nói rất nhẹ nhưng phi thường kiên định: “Ta sớm đã gả cho Phó Tạ nhi tử của An Quốc Công, là thê tử của Phó Tạ. Hơn nữa “
Nàng dừng một chút, nói tiếp: “Hơn nữa, ta rất thích Phó Tạ, thích đến nỗi mỗi khi nhớ tới hắn, lòng ta liền đau đớn. Ta muốn sống thật lâu với hắn, sinh thật nhiều hài tử cho hắn.”
Khuôn mặt Thôi Kỳ trắng bợt, mắt hoa đào ướt nhẹp: “nhưng, ta thích nàng, thích đến mức cho dù vì nàng... Vết thương, nhớ tới nàng ta... Trái tim liền mơ hồ đau đớn... Thế nhưng, ta vẫn thích nàng!”
Hàn Anh nghi ngờ nhìn hắn: “Ngươi thích ta ở điểm nào? Chúng ta không quen nhau mà?”
Nàng nhìn Thôi Kỳ: “người ngươi thích là một người ngươi tưởng tượng ra, người đó cũng không phải ta. Ta hi vọng sau này ngươi không nên xâm nhập vào cuộc sống của ta, sẽ làm ta rất phiền.”
Khuôn mặt còn xinh đẹp hơn nữ nhân của Thôi Kỳ như muốn khóc, đôi mắt rưng rưng ướt át, nhìn Hàn Anh làm nàng có chút chột dạ, nàng liền nghĩ tới vết thương Thôi Kỳ phải chịu đựng...
Trước khi Hàn Anh rời khỏi, miệng còn bỉ ổi thêm một câu: “Thôi Kỳ, sau này làm một nam nhân đường đường chính chính nha! Đừng quấn lấy ta nữa!” Thực xin lỗi, nàng lại nghĩ tới chuyện Thôi Kỳ bị thương.
Mới vừa đi tới bên cạnh phụ thân, Hàn Anh liền nghe thấy sau lưng phụ thân truyền đến giọng nói nhàn nhạt: “Có thể đi chưa?”
Hàn Anh: “...”
Nàng cứng ngắc nhìn phụ thân xoay người lại, thấy Phó Tạ từ cây cột đằng sau chậm rãi đi ra.
Mắt phượng tinh xảo của Phó Tạ tĩnh mịch như hồ sâu, yên lặng nhìn nàng, nhìn không ra vui buồn; tiếp theo hắn chuyển hướng sang Hàn Thầm, ưu nhã hành lễ: “Gặp qua nhạc phụ đại nhân!”
Lại giải thích một câu: “Tiểu tế tuần tra ở gần đây, thấy người và A Anh đi ra...”
Theo giải thích của hắn, Phó Bình mang theo một nhóm kỵ binh võ trang đầy đủ dắt ngựa từ rừng cây phía đông đi ra.
Cả người Hàn Anh cứng ngắc, đầu óc cũng cứng ngắc.
Rốt cuộc thì Phó Tạ đến đây từ khi nào vậy?
Nếu như hắn đến sớm, sẽ vừa vặn nghe thấy nàng nhìn Thôi Kỳ biểu đạt tình yêu của mình với Phó Tạ tự, trong đầu giống như bột nhão của Hàn Anh còn nhớ rõ chính mình hình như đã nói là “Ta rất thích Phó Tạ, thích đến nỗi mỗi khi nhớ tới hắn, lòng ta liền đau đớn. Ta muốn sống thật lâu với hắn, sinh thật nhiều hài tử cho hắn.”, đây rõ ràng là nàng thổ lộ với Phó Tạ mà, hai bên cùng yêu nhau, người nào yêu trước nhất định sẽ chịu khổ nhiều hơn!
Nếu như hắn tới chậm, sợ sẽ nghe được “Thôi Kỳ, sau này làm một nam nhân đường đường chính chính nha!” sao nghe sao mập mờ quá!
Hàn Anh nhìn Phó Tạ.
Phó Tạ đang nói chuyện với Hàn Thầm, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh như nước, mặc trang phục cưỡi ngựa màu đen gọn gàng, dáng người bên trong là vai rộng eo nhỏ chân dài, bên hông còn đeo một cây cung lớn, cho thấy là vội vàng cưỡi ngựa đến đây, còn chưa kịp treo cung lên trên yên ngựa...
Đến lúc này Phó Tạ mới nhìn Hàn Anh, mắt phượng híp lại, thản nhiên nói: “trở về thôi, Phó Hàn thị!”
Hàn Anh: “... Phó Hàn thị...”
Hàn Thầm: “...” Hắn nhìn nữ nhi, lại nhìn coi con rể, quyết định hay là nên nói sang chuyện khác thôi: “Đêm đã khuya, chúng ta cũng đi thôi!”
Ông dẫn đầu sải bước xuống thềm son phủ kín bông tuyết.
Hàn Anh nhìn Phó Tạ hướng nàng duỗi ra tay, chuẩn bị thừa nhận mình là“Phó Hàn thị”, ngoan ngoãn bỏ tay mình vào trong tay Phó Tạ.
Ai biết tay của nàng vừa mới để vào trong tay Phó Tạ, cả người bỗng nhiên nhẹ tênh, vào lúc trời đất xoay tròn đã bị Phó Tạ ôm vào trong ngực.
Phó Tạ ôm Hàn Anh theo Hàn Thầm bước xuống thềm son.
Thân vệ Hàn Thầm đã chạy xe của Hàn Anh ra.
Sau khi Phó Tạ đỡ Hàn Anh vào trong xe, thấy nhạc phụ đại nhân đi tới, liền nhìn Hàn Anh, kính cẩn mời nhạc phụ lên xe.
Thôi Kỳ đứng phía trên thềm son tuyết bay tán loạn, lẳng lặng nhìn đám người Hàn Anh khuấn dần trong những bông tuyết bay bay, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa, dần dần nhìn không thấy nữa.
Hắn cũng không biết mình thích Hàn Anh ở điểm nào, Hàn Anh là kiếp số của hắn, gặp gỡ khó quên.
Thôi Kỳ nhớ tới trước kia ở Giang Nam Xuân ăn uống nghe được điệu hát dân gian“... Nếu biết sẽ gặp được hắn, lúc trước ta tuyệt chẳng như vậy...”
Nếu hắn biết sẽ gặp được Hàn Anh, lúc trước hắn tuyệt đối sẽ không như vậy...
Xe ngựa lộc cộc đi trên con đường tuyết đọng.
Hàn Thầm đưa lò sưởi cầm tay màu trắng bằng đồng khắc hoa cho nữ nhi, lại xoay người nâng chân Hàn Anh lên, cởi nàng đôi giày thêu bị tuyết thấm ướt ra, đem bếp hong chân đặt bên cạnh chân Hàn Anh.
Ngồi trên xe ngựa thật lâu, hơi nóng trên người Hàn Anh dần dần tiêu tán, nàng bắt đầu cảm thấy lạnh, liền dựa sát vào trong ngực phụ thân, vẫn không nói lời nào.
Hàn Thầm lấy đồng hồ quả quýt bằng vàng ra, dựa vào ánh đèn tú cầu lưu ly treo trên xe nhìn nhìn, nói: “Đã qua đầu tháng, bây giờ là năm mới rồi!”
Ông ôm thân thể mềm mại của con gái, ấm giọng nói: “Tuổi này thật không yên ổn, nhưng, con có phụ thân, sau này vẫn còn có Phó Tạ, chúng ta đều che chở con.”
Tuy trong lòng Hàn Anh lo lắng, nhưng bởi vì có phụ thân, cảm thấy vô cùng ấm áp, nàng “vâng” một tiếng, trong xe ngựa lung lay tựa vào người phụ thân ngủ say.
Bởi vì có Phó Tạ đi theo, cho dù là đêm khuya, cửa thành bắc thành Liêu Châu cũng lập tức mở rộng, xe ngựa Hàn phủ tiến quân thần tốc đi vào cửa thành, đi về hướng phủ Trấn Bắc tướng quân.
Đến trước cửa thuỳ hoa nội viện phủ hoài ân hầu, Phó Tạ từ cánh tay bị gối đến tê dại của Hàn Thầm đón Hàn Anh đang ngủ say, ôm Hàn Anh vào trong ngực, dùng áo choàng Hàn Thầm đưa che khuất khuôn mặt Hàn Anh, dọc theo hành lang sải bước đi đến Liễu viện.
Lúc này đã là rạng sáng mùng một tết, có tốp năm tốp ba người bắt đầu đốt pháo. trong tiếng pháo “đùng đùng” và mùi hỏa dược ở xa xa, Hàn Anh ở trong ngực Phó Tạ giật giật, mặt chui vào trong ngực ấm áp của Phó Tạ, tìm tư thế thoải mái, tiếp tục ngủ say.
Sau khi đặt Hàn Anh lên giường, Phó Tạ cũng không lập tức rời khỏi, mà ngồi ở bên giường lẳng lặng nhìn vẻ mặt khi ngủ của Hàn Anh.
Nhuận Thu chịu trách nhiệm trực đêm trông mong nhìn cô nương nhà mình đang ngủ say trong trướng, rất muốn mở miệng mời cô gia ra ngoài, lại không có lá gan kia, bởi vậy trong lòng rất mâu thuẫn.
Phó Tạ nhìn Hàn Anh, miệng thản nhiên nói: “Đi ra ngoài!”
Nhuận Thu: “...” Nàng trông mong nhìn Hàn Anh, chậm rãi lui ra ngoài, không có biện pháp, nàng thật sự rất sợ cô gia...
Xác định trong phòng ngủ chỉ còn lại có Hàn Anh và mình, Phó Tạ liền đứng dậy quan sát giường Hàn Anh.
Giường của Hàn Anh trong trí nhớ của hắn giống nhau như đúc, chất đầy các loại đệm gấm, ôm gối và gối mềm, lại thơm lại vừa mềm.
Sau khi nhìn một vòng, Phó Tạ xác định được mục tiêu, nệm gấm đầu giường của Hàn Anh.
Hắn vươn người vào, trên môi Hàn Anh hôn một cái, xác định nàng vẫn ngủ say, liền nhẹ nhàng xốc tầng nệm gấm này lên liền thấy được quyển sách kia.
Hàn Anh thức dậy hơi trễ. Sau khi nàng tỉnh lại, tổng cảm giác thân thể mình có chút khác thường, môi có chút sưng, sờ nóng nóng, đỉnh chỗ đó cũng có chút quái dị, vừa ngứa vừa đau...
Thời điểm nàng rửa mặt trang điểm, Từ ma ma bưng một chén sủi cảo tới, dựa theo phong tục Liêu Châu, mùng một tết phải ăn sủi cảo, một bên thừa dịp Hàn Anh ăn Sủi Cảo, một bên nói liên miên: “Cô nương người thức dậy trễ quá, cô gia đã qua chúc tết Hầu Gia và phu nhân, Phó gia Đại công tử Nhị công tử cũng tới, bất quá bọn hắn chúc tết Hầu Gia xong liền cáo từ, cô gia vẫn còn ở Đồng viện, ma ma thấy cô gia đang đợi cô nương đó! cô nương cũng phải nhanh một chút đi...”
Hàn Anh vừa bực mình vừa buồn cười, nuốt sủi cảo trong miệng xuống, lúc này mới làm nũng nói: “ma ma, con phải trang điểm, còn phải ăn ăn sủi cảo, ngươi còn kêu con nhanh một chút?!”
Từ ma ma lại dùng thìa cho ăn Hàn Anh uống một ngụm canh Sủi Cảo: “Nước dùng hóa vốn là để ăn... Cô nương vội vã như vậy, còn không phải là bởi vì thức dậy quá muộn?”
Hàn Anh: “...”
Trang điểm xong, nàng sợ ăn sủi cảo sẽ có mùi trong miệng, lại dùng trà đậm đặc súc miệng nhiều lần, quả thực phiền toái muốn chết.
Hàn Anh vừa tới Đồng viện, liền gặp Phó Tạ đang từ nhà chính đi ra.
Phó Tạ vừa thấy nàng, lập tức như bị đóng đinh, khuôn mặt tuấn tú trướng đến đỏ bừng, mắt phượng sáng lóng lánh, cũng không dám nhìn Hàn Anh...
Hàn Anh: “...” A, Phó Tạ sao có vẻ kì lạ thế?
Nàng rất tự nhiên ngửa đầu nhìn Phó Tạ, ngọt như mật nói: “Phó Tạ ca ca, huynh phải về sao?”
Phó Tạ hàm hồ đáp ứng, nhẹ gật đầu, nhấc chân đi ra.
Nàng vừa vào nhà, Hàn Thầm liền nói: “A Anh, con nhanh dùng chút điểm tâm đi, chờ lát nữa Phó Tạ đón con đi tế tổ.”
Hàn Anh: “...”
Nàng ngồi xuống kế mẫu thân, nghi ngờ nói: “Không phải vẫn chưa thành thân sao?”
Lâm thị vuốt ve nữ nhi, ôn nhu nói: “Nhà bọn họ đều là mùng một tết tế tổ, lần này tế tổ xong, địa vị Phó thị mộ phụ của con liền xác định xuống.”