Quá Yêu - Lê Tư

Chương 34




“Nhưng hết kì hạn một tháng tôi vẫn có thể tự thôi việc.” Lưu Ỷ Nguyệt ra vẻ uy hiếp nói. Cô không cần biết có người mới đến nhận công tác hay không, đây là việc của Lâm Tây Canh, đừng hòng đẩy vào tay cô.

“Đúng, cô có thể phủi tay ra đi. Nhưng, thư kí Lưu, hình như cô đã quên, còn phải bồi thường hợp đồng.” Lâm Tây Canh vẫn thong thả như trước, trong lòng vô cùng hưng phấn. Anh có thể từ từ chờ, chờ Lưu Ỷ Nguyệt dần rơi vào bẫy.

“Bồi thường hợp đồng?” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ hỏi. Sao cô lại quên điều này chứ?

“Đúng! Bồi thường hợp đồng. Bởi vì vị trí hiện tại của cô khá quan trọng, nên hình như phải bồi thường năm vạn, hơn nữa, trong vòng hai năm tới, cô cũng không được nhận một công việc tương tự.” Lâm Tây Canh nói rõ.

Lưu Ỷ Nguyệt hoàn toàn chết lặng. Năm vạn? Bây giờ cô lấy đâu ra năm vạn?

“Thật ra tôi cũng không cần khoản bồi thường hợp đồng của cô, tôi đâu thiếu năm vạn. Chi bằng chúng ta cùng thương lượng, được chứ?” Lâm Tây Canh cười cười nhìn Lưu Ỷ Nguyệt.

Lưu Ỷ Nguyệt không trả lời, vẻ mặt rõ ràng là “anh nói xem”.

“Thế này, cô sẽ làm đến đầu năm sau. Lúc đó, Lâm thị sẽ lập kế hoạch tuyển dụng. Chuyện bồi thường hợp đồng chúng ta cũng không nhắc lại nữa. Quên nói cho cô, tiền thưởng cuối năm của Lâm thị rất nhiều. Ai lại ghét tiền bao giờ. Cô nói sao?” Lâm Tây Canh ra sức lôi kéo, nhìn qua có vẻ anh đã hy sinh rất nhiều để giữ lại thư kí như cô, nhưng Lưu Ỷ Nguyệt biết, thật ra là anh nhìn xa trông rộng.

“Được.” Lưu Ỷ Nguyệt không nghĩ nhiều, dứt khoát nói. Anh nói đúng, ai lại ghét tiền bao giờ, đặc biệt là cô. Thực ra, năm vạn kia có thể tìm Hạ Dương, nhưng cũng không giải quyết được gì. Nghĩ lại, cùng lắm chỉ còn hai tháng, cô liền gật đầu đồng ý.

“Được, cảm ơn cô đã chịu ở lại Lâm thị. Đến giờ tan tầm rồi, cô cũng nên về thôi.” Lâm Tây Canh nhìn qua đồng hồ bên phải màn hình máy tính, tốt bụng nhắc nhở Lưu Ỷ Nguyệt đang ngẩn người.

“Tôi về đây. Lâm tổng, mai gặp lại!” Lưu Ỷ Nguyệt không thể nói gì, đành phải xuống nước, chẳng lẽ còn ngồi đây tự rước phiền phức sao?

“Tạm biệt, Lưu Ỷ Nguyệt.” Lâm Tây Canh nói với bóng lưng cô. Lưu Ỷ Nguyệt ôm một bụng tức tối, căn bản không nghe ra sự khác biệt trong lời nói của anh: không phải thư kí Lưu, mà là Lưu Ỷ Nguyệt.

Lưu Ỷ Nguyệt khó chịu rời khỏi công ty, sớm biết kết cục thế này còn tranh cãi với anh làm gì. Bây giờ thì tốt rồi, Lâm Tây Canh hòa một ván, thắng lớn một ván, lại còn thắng lợi tuyệt đối. Cô lại như thằng hề, bị đùa giỡn trong tay anh, “A! Đáng chết! Anh ta đúng là đồ cáo già!” Lưu Ỷ Nguyệt mệt mỏi về nhà. Vừa về, cô liền đá bay giầy, quăng túi xách đi, nặng nề thả mình xuống giường, ra sức mắng chửi Lâm Tây Canh.

~~~~~~~~~~~

Một thân một mình có lẽ chính là cảm giác này! Lưu Ỷ Nguyệt đứng ở một góc thầm nghĩ.

Việc này chỉ có thể tự trách cô lúc trước nhất thời mềm lòng, phá lệ nhận lời mời của Ngô Nhân Kì, tham gia bữa tiệc Noel do Ngô phu nhân tổ chức. Đây là lần đầu cô dự một bữa tiệc như vậy, khách khứa hầu hết đều là người nổi tiếng, những mối quan hệ xã hội của họ đều khiến cô kinh ngạc.

Thiệp mời là Lâm Tây Canh đưa cho cô, nhưng Ngô Nhân Kì cũng không quên gọi điện đến nhắc nhở, “Chị Ỷ Nguyệt, chị nhất định phải tới nhé? Không thì em bảo anh Tây Canh đón chị đến được không?”

“Không cần, không cần, tôi tự đi được. Cảm ơn!” Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng trả lời, quả thực có chút thụ sủng nhược kinh.

“Kì Kì rất quý cô, cô là nhân viên Lâm thị đầu tiên được mời.” Khi Lâm Tây Canh đưa thiệp mời cho cô đã nói như vậy.

Lúc cô đi vào hội trường, khó tránh khỏi những ánh mắt tò mò, trang phục của cô, chính là bình thường, vô cùng bình thường. Những người ở đây đều mặc hàng hiện nước ngoài, hơn nữa, đều là những mẫu thời trang mới nhất. Chỉ có cô, mặc một chiếc váy không tên tuổi, cho dù đã cô đã phải cắn răng mới mua được. Nghĩ đến việc cùng lắm chỉ mặc bộ lễ phục này một lần, đầu tư thua lỗ, cô không khỏi lắc đầu.

Ngô Nhân Kì nhìn thấy cô, nhiệt tình lôi kéo cô đi khắp nơi. Đi một vòng, cuối cùng Lưu Ỷ Nguyệt cũng hiểu được ý của Ngô Nhân Kì, chính là muốn giới thiệu đối tượng cho cô. Nhưng những người ở đây sao có thể coi trọng một thư kí nho nhỏ chứ, sau mấy câu xã giao, họ liền cô lập cô một chỗ.

“Không ngờ lại gặp cô ở đây.” Lưu Ỷ Nguyệt nghe thấy giọng nói quen thuộc, liền ngẩng đầu nhìn lên, là Hạ Dương. Cô nhếch miệng nói, “Thế nào, tôi không thể đến sao? Cũng đúng, thân phận của tôi sao có thể!” Lưu Ỷ Nguyệt cười lạnh.

“Tôi đâu nói gì chứ.” Hạ Dương nhún nhún vai, không biết là đã vô tình xúc phạm Lưu Ỷ Nguyệt.

“Anh không nói gì, nhưng ánh mắt của anh, ngữ khí của anh đã cho biết anh nghĩ gì. Thế nên người ta mới nói ánh mắt không biết lừa.” Lưu Ỷ Nguyệt uể oải uống ly đồ uống trong tay.

“Ai nha, sao hôm nay cô nhỏ mọn thế? Ai bắt nạt cô à?”

“Được rồi! Không cần ra vẻ nghiêm trọng như thế. Chúng ta vẫn nên giả vờ không quen biết thì hơn. Còn không đi tìm Ngô tiểu thư của anh đi?” Lưu Ỷ Nguyệt không muốn tiếp tục nói chuyện, chỉ mong sớm đuổi Hạ Dương đi.

“Bây giờ cô ấy tránh tôi như tránh tà.” Hạ Dương đưa mắt nhìn xung quanh, đúng lúc nhìn thấy bóng dáng anh ngày nhớ đêm mong. “Đây rồi, cô từ từ thưởng thức nhứ!” Anh vừa nói vừa nhanh bước về phía đó. Lưu Ỷ Nguyệt hiểu ý, cười cười.

“Chào cô, có thể mời cô nhảy một điệu được không?” Lưu Ỷ Nguyệt còn chưa kịp vui mừng thì đã có người mời. Cô đành nhìn lại, là một thanh niên trẻ tuổi, mặt mũi sáng sủa, lịch sự, khá cao, có lẽ phải hơn một mét bảy lăm, ánh mắt sáng như sao chăm chú nhìn cô.

Tim Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên nảy lên một nhịp, không phải động lòng, mà là một loại cảm xúc quen thuộc khó diễn tả thành lời. Một người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt, sao lại có thể khiến cô có cảm giác này? Cô không kìm được đưa tay ra, nhẹ nhàng nói, “Đương nhiên.”.

“Tiểu thư họ Lưu sao?” Anh ta hỏi.

“Đúng, Lưu Ỷ Nguyệt.” Hương thơm tươi mát trên người anh ta khiến Lưu Ỷ Nguyệt hoàn toàn thả lỏng, rất tự nhiên trả lời.

“Ỷ Nguyệt, sinh vào tháng một, đúng không? Chính là đồng âm với tháng một.” Anh tươi cười, vẻ mặt hiền lành vẫn chăm chú nhìn Lưu Ỷ Nguyệt.

“Sao anh biết?” Lưu Ỷ Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, sao anh ta lại biết? Nếu không phải thân thiết, không ai biết tên cô có ý nghĩa gì, nhưng người trước mắt rõ ràng hoàn toàn xa lạ.

“Ha ha, quên tự giới thiệu, tôi họ Lâm, Lâm Thịnh Hi. Lâm Đức Phát là chú trẻ của tôi.” Anh nhanh chóng giải thích.

“Lâm Đức Phát? Anh Phát!” Lưu Ỷ Nguyệt chợt nhớ ra một đêm mưa gió, lại nhớ tới người đàn ông dáng vẻ thô lỗ ấy.

“Đúng, chú thích người khách gọi là anh Phát. Chứ thật ra vẻ mặt ấy làm sao còn làm anh Phát được.” Lâm Thịnh Hi trêu chọc, Lưu Ỷ Nguyệt vui vẻ nở nụ cười.

“Em gái tôi tên là Lâm Cửu Nguyệt, ý là sinh vào tháng chín. Thật thú vị, rất giống tên cô.”

“Em gái anh?” Lưu Ỷ Nguyệt nhíu mày, anh ta cùng lắm mới hơn hai mươi tuổi, theo lý phải là con một mới đúng.

“Đúng, em gái tôi.” Lâm Thịnh Hi nói lại.

“À! Tôi cùng từng nghe anh Phát nói về em gái anh, nhưng không biết cô ấy còn một anh trai. Ba mẹ anh thật có phúc.” Lưu Ỷ Nguyệt không khỏi cảm thán.

“Ha ha, có điều em gái được ba mẹ chiều quá nên hư.” Lâm Thịnh Hi cười, nhắc đến em gái kia liền lắc đầu không thôi.

“Ha ha, không ngờ anh đúng là ông cụ non.” Lưu Ỷ Nguyệt thoải mái nói.

“Chắc vậy, lúc nào tôi cũng cảm thấy không cùng trang lứa với nó. Cùng cha mẹ sinh ra sao lại khác nhau thế chứ?” Lâm Thịnh Hi bày ra vẻ mặt đắc ý khiến Lưu Ỷ Nguyệt không nhịn cười được. Tính hài hước thế này, đúng là chân truyền của anh Phát.

Chỉ một lát đã hết điệu nhảy, Lâm Thịnh Hi lưu luyến buông tay Lưu Ỷ Nguyệt, cúi người, nói, “Rất vui được làm quen với cô. Chào mừng cô đến Phong Đình chơi! Đây là danh thiếp của tôi, nếu có việc gì có thể tìm tôi bất cứ lúc nào.” Anh lấy danh thiếp đưa cho Lưu Ỷ Nguyệt.

“Lâm Thịnh Hi, thành viên hội đồng quản trị Gia Thịnh.” Lưu Ỷ Nguyệt thầm đọc mấy dòng trên danh thiếp, đọc xong mắt chữ A miệng chữ O nhìn Lâm Thịnh Hi.

“Chỉ là danh hão thôi, giờ tôi còn đang học thạc sĩ, nên chưa có công việc cụ thể. Nhưng mà những điều tôi nói là thật, có việc gì cứ việc tìm tôi. Nhớ nhé!” Lâm Thịnh Hi nghiêm túc nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, mãi đến khi cô gật đầu, anh mới vui vẻ nở nụ cười.

Lưu Ỷ Nguyệt nhìn lướt qua chỗ Hạ Dương và Ngô Nhân Kì đang đứng cách đó không xa. Hai người như đang giằng co, vẻ mặt Ngô Nhân Kì rõ ràng vô cùng xấu hổ. Lưu Ỷ Nguyệt nhíu mày, Hạ Dương này thật to gan, dám dây dưa với Ngô Nhân Kì ngay trước mắt Lâm Tây Canh. Thấy vậy, cô tò mò tìm kiếm Lâm Tây Canh, thật may, anh đang nói chuyện với người khác, hoàn toàn không phát hiện ra điểm khác biệt của vợ chưa cưới. Cô có nên làm gì đó không nhỉ?

“Tôi có việc, thật xin lỗi.” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ cúi đầu, nói với Lâm Thịnh Hi, sau đó vội vàng chạy về phía Lâm Tây Canh. Lâm Thịnh Hi nhìn theo bóng lưng cô, vẻ mặt có chút đăm chiêu. “Có thật là chị không? Lưu Ỷ Nguyệt, trên đời sẽ không có Lưu Ỷ Nguyệt thứ hai chứ?” Anh thì thào tự nói.

“Hạ Dương, tôi cảnh cáo anh, nếu không buông tay tôi sẽ kêu lên.” Ngô Nhân Kì gằn giọng, tay cô đang bị Hạ Dương gắt gao nắm lấy.

“Kêu đi, anh cầu còn không được. Đi theo anh!” Hạ Dương cười rạng rỡ, vẫn không chịu buông tay Ngô Nhân Kì. Mặt cô đỏ ửng, ngoài miệng dọa vậy, nhưng anh biết, cô mới là người sợ người khác nhìn thấy. Cô quay đầu tìm Lâm Tây Canh, Hạ Dương ngăn tầm mắt cô lại, “Đừng tìm! Lâm Tây Canh nếu có lòng, sẽ không bỏ mặc vợ chưa cưới để nói chuyện với người khác như vậy.”

“Liên quan đến anh hả? Buông tay!” Ngô Nhân Kì ra sức giãy dụa, nhưng không cách nào thoát khỏi Hạ Dương, chỉ một lát đã bị anh lôi ra khỏi hội trường.

Lưu Ỷ Nguyệt thấy Hạ Dương kéo Ngô Nhân Kì rời khỏi đại sảnh, liền đi đến trước mặt Lâm Tây Canh, “Giáng sinh vui vẻ, Lâm tổng.” Cô cười nói, thầm nghĩ sau này sẽ tính sổ với Hạ Dương, tên đáng chết, thật quá nóng vội!

“Giáng sinh vui vẻ, thư kí Lưu.” Lâm Tây Canh đáp lại, trong lòng không khỏi tò mò, sao hôm nay cô lại chủ động bắt chuyện với anh.

“Vị này là ai vậy? Lâm tổng, giới thiệu chút đi.” Người bên cạnh hỏi.

“Xin chào, tôi là thư kí của Lâm tổng, Lưu Ỷ Nguyệt.” Lưu Ỷ Nguyệt không đợi Lâm Tây Canh trả lời, nhanh chóng vươn tay tự giới thiệu.

“Ha ha, Lâm tổng thật có phúc. Xung quanh đều là người đẹp, vợ chưa cưới trẻ trung xinh đẹp, lại có thư kí chín chắn, phóng khoáng như thế.” Người nọ vui vẻ nói.

“Ha ha, các ngài đừng nói trước mặt Ngô tiểu thư, tôi sao gánh vác được hậu quả.” Lưu Ỷ Nguyệt không để ý vẻ mặt Lâm Tây Canh, thoải mái cười đùa. Xem ra sự xuất hiện của cô đã phá hỏng hình tượng vốn có của anh, nghĩ vậy, cô không khỏi có cảm giác đắc ý của kẻ tiểu nhân báo thù.

Lâm Tây Canh cau mày, xoay người tìm kiếm Ngô Nhân Kì, nhưng tìm một vòng cũng không thấy bóng dáng cô, “Thấy Kì Kì không?” Anh hỏi.

“Tôi vừa thấy, bây giờ không biết cô ấy đâu, có lẽ đi trang điểm, có cần tôi đi xem sao không?” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời. Lâm Tây Canh lắc đầu, “Không cần.”

Lưu Ỷ Nguyệt đứng cùng Lâm Tây Canh không biết làm gì, không khí vô cùng nhạt nhẽo. “Hôm nay chơi vui chứ?” Lâm Tây Canh đột nhiên hỏi.

“Cũng được, tôi phải cảm ơn Ngô tiểu thư, đã cho tôi có dịp mở rộng tầm mắt.” Lưu Ỷ Nguyệt gật gật đầu.