Quá Yêu - Lê Tư

Chương 36




Sau đêm Giáng sinh, mấy ngày liền Lâm Tây Canh không đến văn phòng, chỉ tập trung làm việc ở công trường nhà máy điện bảo vệ môi trường. Đối với thái độ đó của anh, Lưu Ỷ Nguyệt cũng bình tĩnh chấp nhận, có lẽ hai người nên cho nhau thời gian cùng nghĩ kĩ lại. Cô có thể thành công khiến anh hủy bỏ hôn sự với Ngô Nhân Kì không? Lưu Ỷ Nguyệt hoàn toàn không chắc chắn. Không phải Lâm Tây Canh không để ý đến cô, nhưng anh có thể vì cô mà vứt bỏ Lâm thị sao? Bản thân nặng nhẹ thế nào, cô hiểu rõ hơn ai hết.

Rất nhanh đã đến Tết dương lịch…. Ngày cuối năm, cũng giống như mấy năm gần đây, Lưu Ỷ Nguyệt chỉ ở nhà một mình.

Cô ôm gối, ngồi trên sô pha, xem chương trình truyền hình cuối năm. Đột nhiên, di động đổ chuông, “Ai nhỉ?” Lưu Ỷ Nguyệt tò mò, thầm nghĩ, có lẽ ai đó gọi nhầm cũng nên. Cô uể oải cầm điện thoại, vừa nhìn thấy màn hình liền giật mình, là Lâm Tây Canh.

“……Alo” Cô nghi ngờ nói, hôm nay anh gọi điện làm gì?

“Sao gọi nửa ngày mới nhấc máy?” Ở đầu bên kia, Lâm Tây Canh nhẹ nhàng hỏi.

“… Có….. việc gì?” Lưu Ỷ Nguyệt lắp bắp hỏi.

“Đang làm gì?”

“Xem TV, ăn khoai tây chiên.” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn bàn trà trước mặt, thành thật báo cáo.

“Ha ha, xuống dưới đi!” Lâm Tây Canh cười lớn.

“Hả?” Lưu Ỷ Nguyệt nhíu mày, “Làm gì?”

“Tôi nói xuống thì xuống. Cho cô một phút, nếu không xuống thì tôi lên.”

“Chờ một chút, anh đang ở đâu?” Lưu Ỷ Nguyệt nói xong liền đứng lên, đi đến ban công ngoài phòng bếp, mở cửa sổ. Giữa trời gió rét, cô thấy xe Lâm Tây Canh, còn anh đang đứng cạnh đó.

“Bắt đầu tính giờ! Sáu mươi, năm mươi chín, năm mươi tám…” Nghe thấy tiếng động trên lầu, Lâm Tây Canh ngẩng đầu, vừa nhìn bóng người bên cửa sổ, vừa nói.

“Đợi một chút! Tôi xuống ngay! Không đúng, anh đếm nhanh quá!” Lưu Ỷ Nguyệt không ngừng phàn nàn trong điện thoại. Lâm Tây Canh nghe thấy lạch cạch lạch cạch một lúc, sau đó mới là tiếng đóng cửa, tiếng bước chân rầm rập chạy xuống.

“…… Mười lăm.” Lâm Tây Canh tắt máy, bởi vì chủ nhân một loạt âm thanh lúc nãy đang đứng trước mặt anh, che ngực thở hồng hộc.

“Anh…. Anh….đếm sai.” Lưu Ỷ Nguyệt vừa thở dốc vừa nói. Cô ra sức vỗ ngực, vì chạy nhanh thì ít mà vì vừa kinh ngạc vừa mừng thì nhiều.

Lâm Tây Canh cười tủm tỉm nhìn cô, mái tóc dài rối tung, còn chưa kịp trang điểm, chỉ khoác một áo khoác ngoài màu xa, bên trong mặc phong phanh quần áo ở nhà, còn đôi giày thể thao dưới chân khiến cô thấp hẳn đi.

“Cô mặc ít quá, như thế này sao ra ngoài được.” Anh oán trách.

“Tiên sinh, chỉ cho tôi một phút, anh mong tôi có thể trang điểm, thay quần áo sao?” Lưu Ỷ Nguyệt chế nhạo. Lâm Tây Canh nghe vậy liền bật cười.

“Đi thôi! Không sao! Dù sao nơi này cũng không cần mặc lễ phục.” Lâm Tây Canh kéo tay Lưu Ỷ Nguyệt, để cô ngồi ở ghế phụ. Cô tò mò hỏi, “Đi đâu?”

“Đi thì biết!” Lâm Tây Canh nháy mắt. Lưu Ỷ Nguyệt vô cùng ngạc nhiên, cô chưa từng thấy một Lâm Tây Canh như vậy, lúc này chỉ biết yên tâm đi theo anh, bất kể đêm nay sẽ đi đến đâu. Khoảnh khắc cuối cùng của một năm, rốt cục cô không hề cô độc.

Xe chạy dọc đường lớn Tân Giang. Trên đường, xe cộ ngày càng đông đúc, dường như phía trước có gì đó rất hấp dẫn.

Đến quảng trường, Lâm Tây Canh dừng xe, “Xuống đi.” Anh nói.

Lưu Ỷ Nguyệt bước xuống, kéo sát áo khoác vào người, gió lạnh thấu xương. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, trên quảng trường tụ tập rất nhiều người, ai cũng nhìn về phía dòng sông như đang đợi thứ gì đó. Đột nhiên, một chiếc áo bành tô khoác lên người cô, liếc mắt liền nhận ra là áo của Lâm Tây Canh, “Không được, anh phong phanh quá!” Cô lắc đầu, không mặc áo bành tô, trên người anh chỉ còn lại chiếc áo sơ mi mỏng manh.

“Tôi không sao, mặc đi, đợi một lát nữa thôi!” Lâm Tây Canh nhìn đồng hồ, nói.

“Đợi cái gì?” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi.

“Suỵt, đừng nói!” Lâm Tây Canh đưa tay, nhẹ nhàng đặt trên môi cô.

Một lát sau, trên mặt sông đối diện quảng trường đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, bầu trời hiện lên số 9, rồi số 8…

Cuối cùng Lưu Ỷ Nguyệt cũng hiểu, đây là đếm ngược, đếm ngược đến thời khắc bắn pháo hoa chào năm mới. Số một vừa biến mất trên nền trời, “Năm mới vui vẻ!”, Lâm Tây Canh đột nhiên ôm cô vào lòng, nói vào tai cô.

“Năm mới vui vẻ!” Lưu Ỷ Nguyệt thì thào nói theo.

Bữa tiệc pháo hoa chính thức bắt đầu. Hai người ngồi trong xe, yên lặng thưởng thức ánh sáng rực rỡ bắn lên từ mặt sông. Muôn vàn tia sáng thi nhau chiếu lên hai gương mặt. Họ yên lặng thưởng thức, chỉ sợ sẽ đánh vỡ thời khắc kì diệu này. Pháo hoa rực rỡ suốt mười lăm phút, cuối cùng, mọi người lục đục ra về.

Thật lâu sau Lâm Tây Canh vẫn chưa khởi động xe, Lưu Ỷ Nguyệt nghiêng mặt nhìn anh. Anh chỉ chăm chú nhìn về phía trước, không biết đang nghĩ gì.

“Nếu những gì anh có thể cho em chỉ như pháo hoa rực rỡ trong nháy mắt, có phải ích kỉ quá không?” Lâm Tây Canh chậm rãi nói, không dám nhìn vào mắt Lưu Ỷ Nguyệt.

Lưu Ỷ Nguyệt im lặng lắng nghe, không có bất kì phản ứng nào, chỉ ngồi yên không nhúc nhích. Chuyện của họ vốn không thể đoán trước, cô chưa từng nghĩ sẽ đi đến cùng, càng không dám ôm vọng tưởng. Nhưng câu hỏi của anh, cô nên trả lời thế nào?

“Rất ích kỉ, đúng không?” Lâm Tây Canh quay đầu, nhìn gò má cô.

Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên quay sang. Hai người nhìn nhau. Cô vươn cánh tay ra, rướn người về phía trước, vòng tay qua cổ anh, “Đêm nay đừng để em một mình, được không?” Cô không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nói vào tai anh. Lâm Tây Canh ôm chặt lấy cô, hận không thể hòa vào làm một.

“Vào đi!” Lưu Ỷ Nguyệt mở cửa, đèn hành lang tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp.

“Hơi bừa bộn.” Cô nhìn đồ ăn vặt rơi trên bàn trà, vội vàng chạy lên thu dọn, “Em không biết anh sẽ đến.” Lưu Ỷ Nguyệt vừa dọn dẹp vừa nhỏ giọng nói. Rõ ràng là chính cô đề nghị, sao lúc này lại căng thẳng như vậy, trái tim tựa hồ sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

“Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh ôm cô từ phía sau, khẽ gọi.

“Uhm.” Lưu Ỷ Nguyệt đáp, đứng thẳng lên, dựa vào người phía sau. Đó là chỗ dựa cô mong mỏi đã lâu, dù biết không thể lâu dài, cũng nguyện làm pháo hoa, rực rỡ trong chốc lát. Không phải phù dung sớm nở tối tàn, khiến người nhớ mãi không quên sao?

“Ỷ Nguyệt… Ỷ Nguyệt…” Lâm Tây Canh nhắc đi nhắc lại, như muốn khắc thật sâu cái tên “Ỷ Nguyệt” vào trí nhớ, đó là người đã đưa anh đến một thế giới khác, thế giới mà anh hằng khao khát. Lưu Ỷ Nguyệt vẫn không nhúc nhích, mặc cho anh ôm. Thời khắc giao thừa, có một người như vậy, một vòng tay như vậy. Cô chỉ muốn yên lặng cảm nhận hết thảy rồi khắc sâu cảm giác ấy vào lòng. Ông trời không cho cô nhiều thứ, chính vì thế, khoảnh khắc này càng thêm quý giá.

“Mấy ngày nay công trường thật sự có việc, không phải anh muốn tránh em. Anh rất muốn gọi điện cho em, nhưng lúc cầm điện thoại lên lại không biết nói gì.” Lâm Tây Canh thủ thỉ bên tai cô. Lưu Ỷ Nguyệt cười nhẹ, xoay người, “Chuyện anh nói chính là chuyện năm cũ, bây giờ là năm mới rồi, quên đi.” Cô vui vẻ nói.

“Được! Quên đi, quên những lời nói ghen tị của anh đi. Một năm mới, chúng ta làm lại từ đầu.” Anh nắm tay cô đặt lên ngực mình, nhẹ nhàng nói.

“Ghen tị?”

“Ừm, ghen tị. Anh ghen tị với cấp dưới, vì họ có thể trò truyện vui vẻ với em, ghen tị với Lưu Hướng Đông vì ông ta có thể tặng quà em. Còn anh, hình như chỉ có thể cãi nhau với em.” Lâm Tây Canh ngại ngùng nói. Lưu Ỷ Nguyệt nghe xong, cười “xùy” một tiếng.

“Tên Lưu Hướng Đông mặt dày ấy, sau khi công tác ở Anh về, em đã nói rõ với ông ta, về phần món quà của ông ta, em cũng đã trả lại. À! Hỏi anh một chuyện…” Lưu Ỷ Nguyệt kéo Lâm Tây Canh ngồi xuống sô pha, nghiêng đầu hỏi.

“Chuyện gì?”

“Chính là… chính là hôm đó có phải anh đi theo em không?” Lưu Ỷ Nguyệt chần chừ nói.

Lâm Tây Canh ngây ngốc vài giây, vẻ mặt vô cùng mất tự nhiên, Lưu Ỷ Nguyệt thấy vậy, vội vàng nói, “Quên đi! Em chỉ hỏi bừa vậy thôi!”

“Đúng! Anh vẫn đi theo em.” Lâm Tây Canh gật đầu thừa nhận, “Hôm ấy em nói có hẹn, anh liền linh cảm đó là Lưu Hướng Đông, nhất thời không tỉnh táo, nên mới nói thế với em.”

“Anh muốn biết chuyện giữa em và Lưu Hướng Đông không?” Lưu Ỷ Nguyệt lại hỏi. Lâm Tây Canh không trả lời, đương nhiên anh muốn biết, rất muốn biết là khác. Tuy anh tin Lưu Ỷ Nguyệt không phải người thấy người sang bắt quàng làm họ, nhưng vẫn muốn nghe chính cô nói ra sự thật.

Lưu Ỷ Nguyệt cười cười, tiếp tục nói, “Sau tiệc chiêu đãi hôm ấy, Lưu Hướng Đông liền gọi cho em, em lại không thể từ chối.”

“Chính là ở quán cơm?” Lâm Tây Canh cắt lời cô, đương nhiên anh hiểu được chỗ khó của cô.

Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu, “Đúng, chính là lần đó, em đã nói thẳng với ông ta, không ngờ lúc ra cửa lại gặp anh và… Ngô tiểu thư.”

“Anh lại không biết giữa em và Lưu Hướng Đông có việc gì, chỉ biết bản thân rất bực bội, cũng không hiểu tại sao? Anh chưa bao giờ quan tâm đến đời tư nhân viên.” Lâm Tây Canh lắc đầu cười cười, thì ra mọi chuyện đến sớm như vậy, chỉ có điều lúc ấy anh không hề hay biết.

“Thế nên hôm ấy anh mới gượng gạo như vậy?”

“Ừm, bây giờ nghĩ lại, thấy mình thật trẻ con. Giống như món đồ chơi mình thích bày trong tủ kính, dù không có được cũng không hy vọng người khác cướp mất, lúc nào cũng nghĩ nó chỉ có thể thuộc về mình. Mặc dù biết chính mình không nên dao động, nhưng đến khi nhận ra, mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát mất rồi. Anh không ngăn được trái tim mình, chỉ muốn đến gần em thêm chút nữa, cho dù phải dùng phương pháp ngu ngốc nhất.” Lâm Tây Canh bình tĩnh nói, không dám nhìn Lưu Ỷ Nguyệt. Anh sợ, chỉ cần liếc nhìn cô một cái, sẽ không còn dũng khí nói tiếp.

Lưu Ỷ Nguyệt yên lặng lắng nghe, ánh mắt sáng ngời, chăm chú nhìn anh.

“Nhưng anh lại thấy hình như mình đã dùng sai cách, dường như em càng ngày càng cách xa anh. Thế nên, anh lại càng sốt ruột, càng nhanh mắc lỗi, đúng là một vòng luẩn quẩn!” Lâm Tây Canh dí dỏm nói.

“Đừng nói nữa, được không?” Lưu Ỷ Nguyệt ngăn những câu nói tiếp theo của anh lại. Bởi vì cô bắt đầu sợ hãi, bởi vì cô phát hiện, chính mình cũng sắp lún sâu như anh mất rồi.

Cô ôm anh, vùi mặt vào cổ anh, không dám nhìn vào ánh mắt sâu thăm thẳm của anh, không dám nghe anh tâm sự. Sao cô có thể nói với anh tất cả chỉ là diễn kịch, từ đầu đến cuối đã được định sẵn là một vở kịch.

Từ khe hở của tấm rèm, ánh nắng len lỏi vào phòng, không khí vô cùng ấm áp. Hai người trên người trên giường không có ý định dừng lại, giao cảm triều miên, cơ thể dính chặt vào nhau. Trong phòng, cảnh xuân diễm lệ.

“Mười một giờ.” Lâm Tây Canh nhìn lướt qua đồng hồ đầu giường, “Anh chưa bao giờ ngủ dậy muộn như vậy.” Anh cười rạng rỡ.

“Hôm nay nghỉ.” Lưu Ỷ Nguyệt vẫn nhắm chặt mắt, thì thầm, nói xong còn lười biếng chui vào vòng ngực ấm áp.

Lâm Tây Canh nhẹ nhàng gạt mái tóc dài ra, gương mặt cô hiện lên trước mắt. Không ngờ ngày đầu tiên quan trọng nhất của một năm, người đầu tiên anh nhìn thấy, là cô.

Cô đột nhiên nở nụ cười, từ từ mở to mắt, chăm chú nhìn anh. Kính mắt màu vàng đã bị cô đặt ở đầu giường, đôi mắt anh không có gì che khuất, rạng rỡ nhìn cô. Cô đưa tay vuốt từng đường nét trên gương mặt anh, thật ấm áp!

“Thì ra anh là thật, em còn tưởng chỉ là mơ.” Cô thì thào.